Rốt cuộc khoảnh khắc Tiêu Chính Dương đọc xong giấy cam đoan, lập tức lao như tên bắn bước tới ôm cả nồi vào trong lòng, nhìn một tầng cháo mỏng vẫn còn thừa bên trong, tự an ủi mình có còn hơn không.

Hai người khác đang ngồi trên bàn nhìn đến mức trợn mắt há miệng, Tiêu Trần đây đâu phải là đang ăn cơm, hoàn toàn chính là đổ cơm mà! Hết chén này đến chén khác, thật sự quá dọa người!

Nước mắt của Mẹ Tiêu Trần ‘tí tách tí tách’ rơi xuống, sau đó lau nước mắt nói: “Trong khoảng thời gian đó đứa nhỏ này phải chịu khổ đến nhường nào!”

“Ôi! Ha ha, nhất thời không kiểm soát được.” Tiêu Trần ngượng ngùng cười một tiếng.

Sau khi dùng bữa sáng xong, hắn bày tỏ ý định muốn lập tức trở về thành phố Minh Hải, mọi người trong nhà đều đồng ý, dù sao nơi này vẫn luôn ở nhờ nhà của người khác cũng không ổn cho lắm.

Sau đó mẹ Tiêu Trần đánh thức Vương Đa Đa vẫn còn đang ngủ nướng, bón bữa sáng được chuẩn bị riêng cho cô bé xong xuôi, cả gia đình lên máy bay trở về thành phố Minh Hải.

Lúc họ về tới nhà đã là ba giờ chiều.

Nhìn thấy cánh cửa bị đá văng cùng với những vết nứt khổng lồ trên thảm cỏ, mẹ Tiêu Trần cầm điện thoại định báo cảnh sát.

Tiêu Trần phải khuyên nhủ mãi mới đánh mất suy nghĩ muốn báo cảnh sát của mẹ mình, người trong nhà lại bàn bạc chắp vá ở tạm một đêm, ngày mai hẵng tìm người đến sửa lại.

Cả gia đình bận trước bận sau, nhưng chỉ có mình Tiêu Trần giống như đứa con trai ngốc của nhà địa chủ, ôm Vương Đa Đa rồi bê một chiếc ghế đặt trên mặt cỏ, thoải mái nằm lên.

“Tiểu Trần, đến giúp một tay nào.” Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng đó của hắn, Tiêu Chính Dương một người lính già đã xuất ngũ lập tức muốn đi lên cho con hàng này hai phát.

“Mẹ, ba ngược đãi con, kêu con...” Tiêu Trần há mồm muốn mách mẹ.

Cả người Tiêu Chính Dương run lên, nở một nụ cười ‘hòa ái’ cắt ngang lời hắn: “Ha ha, con cứ chơi đi, một mình ba có thể làm được việc này.”

“Tiểu Trần, con đang gọi mẹ hả?” Mẹ Tiêu Trần thò đầu qua cửa sổ trên lầu, hơi khó hiểu hỏi.

Tiêu Chính Dương vừa xua tay vừa chắp tay với hắn, chỉ còn thiếu nước khóc ra.

Tiêu Trần cười hì hì, hét to một tiếng: “Mẹ ơi, ba ngược đãi con, bắt con đi khiêng ván cửa một mình.”

“Thùng, thùng, thùng...”

Một trận tiếng bước chân vội vàng xuống lầu vang lên, tiếp theo đó là giọng nói tức giận gào lên: “Tiêu Chính Dương, đồ móng heo nhà ông, suốt ngày chỉ biết ăn không biết làm, làm lính nhiều năm như vậy rồi mà vác mỗi cái cánh cửa cũng không khiêng nổi hả? Để Tiểu Trần bị đè không cao lên được thì ông không xong với bà đâu...”

“Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngựa của vua, Quan Công mặt đỏ chiến sa trường...”

Tiêu Trần nhàn nhã ca hát, lấy ra một mảnh tử ngọc từ trong chiếc rương nhỏ ở bên cạnh.

“Anh Tiêu Trần, đây là gì thế?” Vương Đa Đa tò mò nhìn mảnh tử ngọc trong tay hắn.

“Dùng để làm ảo thuật.” Tiêu Trần quyết định sử dụng tử ngọc triệu hồi mấy sinh vật của Minh Phủ tới bảo vệ xung quanh nơi này.

Vương Đa Đa ngậm ngón tay tò mò hỏi: “Anh Tiêu Trần, anh muốn làm trò ảo thuật gì vậy?”

“Biến ra người sống.”

“Biến ra người sống là gì?”

“Chính là biến ra người sống.”

Tiêu Trần: “Tổ sư nhà em.”

“Anh Tiêu Trần sợi dây đen này là gì thế?”

“Anh Tiêu Trần anh vẽ tranh đẹp quá!”

“Ôi, anh Tiêu Trần anh xem còn sẽ phát sáng kìa.”

Tiêu Trần cố nén muốn xé nát miệng của con nhóc ngu ngốc này, rất nghiêm túc nói: “Đồ ngốc, em biết một cộng một bằng mấy không?”

Vương Đa Đa không thèm nghĩ ngợi lập tức trả lời: “Bằng hai! Em biết tính cái này.”

Tiêu Trần nhe răng cười, véo cái mặt béo của Vương Đa Đa: "Nói em là bé ngốc em còn không tin, ‘1+ 1=11’, không tin em đi hỏi chị Mạn Ngữ của em đi."

Vương Đa Đa ngốc manh nói: "Nhưng mà mẹ với thầy đều nói ‘1+ 1=2’ mà!"

"Đó là bởi vì bọn họ ngốc đấy, không tin em đi hỏi chị Mạn Ngữ đi."

Vương Đa Đa ngậm ngón tay nhoáng cái đã chạy vào nhà, vừa chạy vừa kêu: "Chị Mạn Ngữ ơi, anh Tiêu Trần nói ‘1+ 1=11’, có phải anh Tiêu Trần bị chóng mặt không chị!"

"Phụt."

Suýt chút nữa Tiêu Trần đã ói một chậu máu.

Đuổi bé ngốc kia đi rồi, cuối cùng đầu Tiêu Trần mới không đau nữa, hắn nhìn trận đồ trên mặt đất, hài lòng gật đầu.

Triệu hồi sinh vật từ Minh Phủ hoàn toàn là cuộc chạy đua vận may, cụ thể có thể triệu hồi ra thứ gì Tiêu Trần cũng không biết, lần đầu tiên triệu hồi ra Minh Cửu m Tiêu Trần đã rất mừng rỡ, hy vọng lần này có thể triệu hồi ra sinh vật không kém mấy Minh Cửu m.

Theo lý thuyết mà nói thì phẩm chất của môi giới triệu hoán càng cao thì vật triệu hoán ra càng lợi hại, Tiêu Trần nhìn tử ngọc trong tay, ha ha.

Bóp nát tử ngọc đồng thời miệng niệm chú.

"Bươm sắc bướm, quân huyền quần, ga huyền gà. Come on baby nói nham nói nhảm không cần để ý."

 

0.06875 sec| 2408.672 kb