Tiêu Trần lôi Mặc Ly như lôi con chó chết, lúc xuất hiện trong đại sảnh của câu lạc bộ Minh Nguyệt, chỗ này đã đông nghịt người.

Ai ai cũng nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt bất thiện.

Nhưng khi nhìn thấy Mặc thiếu gia bị người này kéo trong tay, tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Dám lôi Mặc thiếu gia như lôi một con chó chết, thiếu niên này có lai lịch như thế nào vậy?

Tiêu Trần nhìn sắc trời bên ngoài, cau mày nói: "Tránh ra, thằng ngu họ Mặc này đã đến giờ phải về nhà ăn cơm rồi, không về kịp giờ cơm là các người chịu trách nghiệm đấy!"

Tiêu Trần nói xong thì đi thẳng ra cửa, khí thế điềm tĩnh này của hắn đã trấn định được hoàn cảnh trước mắt. Đường Tiêu Trần đi qua không một ai dám ngăn cản.

Lúc Tiêu Trần chuẩn bị đi tới cửa, một vị đại ca có vẻ như là dẫn đầu đưa tay ngăn cản: "Người anh em, có chuyện gì thì chúng ta cùng ngồi xuống bàn bạc, có thể bỏ người trong tay xuống trước được không?”

Ngay khi âm thanh của đại ca dẫn đầu vừa dứt, đám người ở đây đã nhìn thấy một hình ảnh khó mà tưởng tượng được.

Một Tiêu Trần khác đột nhiên nhảy ra khỏi cơ thể Tiêu Trần. Tiêu Trần mới này siết chặt cổ đại ca cầm đầu, sau đó tăng thêm tí lực, toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.

Cổ họng đại ca cứ thế mà bị người ta dùng tay không kéo đứt, máu tươi ào ào chảy ra.

“Ùng ục, ùng ục.” Đại ca dẫn đầu giữ chặt cổ của mình, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi, bản thân là cao thủ Tiên Thiên Cảnh, tại sao ngay cả phòng thủ cũng không làm được.

Cơ thể của đại ca dẫn đầu ngã xuống như một đống thịt nhão.

Nhìn thi thể đại ca dẫn đầu ngã xuống, cả hội trường náo động, sau đó toàn bộ đại sảnh đều rơi vào hỗn loạn.

Một số muốn trả thù cho đại ca, nghĩa khí xông thẳng lên trời, không cần mạng mà lao về phía Tiêu Trần.

Một số cảm thấy còn núi xanh thì không lo hết củi, quân tử báo thù mười năm sau cũng không muộn, điên cuồng chạy xuống lầu.

"Chi chi..."

Đột nhiên, hắc khí từ trong cơ thể Tiêu Trần dâng lên cuồn cuộn, những con côn trùng to bằng ngón tay cái không ngừng nhảy ra khỏi cơ thể hắn.

Khi Tiêu Trần bước ra khỏi cổng câu lạc bộ Minh Nguyệt, đại sảnh đã im ắng một cách bất thường.

Tất cả người trong hội trường đều ngã xuống đất, trên đầu ai cũng có một cái lỗ to bằng ngón tay cái.

Óc trắng cùng máu tươi ướt đẫm sàn đại sảnh, hình ảnh địa ngục trần gian sinh động ngay trước mắt.

Một cô gái cầm kính viễn vọng ở đằng xa, quan sát toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong đại sảnh câu lạc bộ Minh Nguyệt, đột nhiên ói mửa liên tục.

Nếu Tiêu Trần nhìn thấy cô gái này, hắn nhất định sẽ nhận ra, cô ta chính là trưởng ca vừa rồi đã chạm mặt hắn.

Cô gái nôn đến miệng phát đắng mới dừng lại, sau đó run rẩy lấy điện thoại ra bấm một dãy số.

"Đội... Đội... Đội trưởng, đã xảy ra chuyện lớn rồi..."

...

Tiêu Trần kéo theo Mặc thiếu gia giống như một con chó chết, công khai xuất hiện trên đường phố.

Cộng thêm quả cầu đen lơ lửng sau lưng, nhất thời sự xuất hiện kỳ ​​lạ của Tiêu Trần đã gây ra hỗn loạn ở khu vực xung quanh.

Tiêu Trần nghĩ về thông tin mà mình vừa có được nhờ sưu hồn.

Dồn lực xuống hai chân, chạy như điên về một hướng.

Cảnh tượng này khiến người dân xung quanh hoảng sợ, liên tục gọi cảnh sát. Nhất thời, điện thoại của cảnh sát đều bị gọi đến nổ luôn rồi.

Nhưng những báo án mà cảnh sát nhận được hầu như đều cùng một kiểu.

Ở đây có người bệnh thần kinh, phía sau có một quả cầu đen to bự, trong tay còn kéo theo người, chạy loạn trên đường.

Tiêu Trần vui vẻ chạy băng băng trên đường lớn, nhưng lại khổ cho Mặc đại thiếu gia bị hắn kéo trong tay.

Nếu như mặt đất bằng phẳng thì còn đỡ, sợ là sợ gặp phải những chỗ lồi lõm.

Thỉnh thoảng, đầu của Mặc thiếu gia lại đập vào lan can, thùng rác, cọc dưới đất, còn chưa chạy được bao xa, đầu gã ta đã sưng thành đầu heo.

Lưng của Mặc thiếu gia thì còn thảm hơn nhiều, quần áo phía dưới đã bị mài mòn từ lâu, làn da trắng nõn mềm mại máu me đầm đìa, một số chỗ trên bả vai còn lộ ra cả xương trắng.

"Khụ khụ"

Mạc thiếu gia ho ra một ngụm máu, lơ mơ tỉnh lại, cơn đau từ lưng và đau khiến cho gã cảm thấy thà ngất đi có khi còn tốt hơn.

"Ầy, tỉnh rồi à! Thằng ngu này." Tiêu Trần thấy Mặc thiếu gia đã tỉnh, vui vẻ cười nói.

Mạc thiếu gia đau đến mức đầu cũng không tỉnh táo nổi, làm sao còn có thể nói chuyện với Tiêu Trần được.

Mạc thiếu gia điên cuồng vận chuyển khí tức trong cơ thể, hy vọng dùng khí hộ thân sẽ đảm bảo thương tích của mình sẽ không nhiều thêm nữa.

Ngay khi cương khí hộ thể của Mặc thiếu gia vừa ló đầu ra, một luồng năng lượng đen trong tay Tiêu Trần xuyên vào trong cơ thể gã ta, sau đó nội khí của Mặc thiếu gia đột nhiên dừng lại, cương khí hộ thể vừa mới hình thành liền vỡ tan.

 

1.19995 sec| 2406.641 kb