“Cút đi!” Nhìn các cô gái đang run rẩy, Mặc Ly lại hét lên.

Các cô gái tan tác như chim muông, trong phòng chỉ còn lại ba người đàn ông.

Trong đó có một người cạo trọc đầu, nét mặt hung hãn cười hỏi: "Mặc thiếu gia, hôm nay cậu có chuyện gì à? Từ lúc mới bắt đầu đã có vẻ bồn chồn không yên, giờ lại tức giận lớn như vậy."

Mặc Ly không nói gì, nhìn cái đầu trọc nói: "Lữ Phương, rốt cuộc thì lần này mày cùng Tần Dương đến Ma Đô làm gì hả?"

Lữ Phương chỉ về phía một thanh niên khác với vẻ mặt hờ hững, bĩu môi ra hiệu cho Mặc Ly hỏi đối phương.

Tiêu Trần nhìn câu lạc bộ lộng lẫy trước mặt, răng cửa của hắn nhe ra, cười như một tên kẻ ngốc.

Tiêu Trần búng tay, bóng đen theo sau hắn đột nhiên dừng lại, lẳng lặng lơ lửng trên không trung.

Tiêu Trần bước vào trong hội quán, ngay khi hắn bước vào, một cô gái trẻ với dáng người duyên dáng uyển chuyển đã đi về phía Tiêu Trần.

"Xin lỗi ngài, chúng tôi chỉ tiếp đón hội viên, không tiếp người ngoài ạ!"

Tiêu Trần đảo mắt nói: "Tôi đang tìm Mặc đại ngốc."

“Hả?” Cô gái sững sờ một lúc, rõ ràng là không hiểu Mặc đại ngốc mà Tiêu Trần đang nói là ai.

Tiêu Trần nhịn không được nói: "Tôi đang tìm Mặc Ly."

Sắc mặt của cô gái xanh lè, đây là lần đầu tiên cô ta thấy một người dám gọi thẳng tên của Mặc thiếu gia.

Cô gái này cũng biết người dám ngang nhiên nói Mặc thiếu gia ngu ngốc, không phải là người mà một trưởng ca nhỏ nhoi như mình có thể chọc vào được.

Lúc này, hai mắt Tiêu Trần mở to, một luồng khí tức khổng lồ giống như dã thú vô song lao thẳng về phía cô gái.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt lưng áo, cô ta quỳ trên mặt đất, hai chân mềm nhũn, lắp bắp nói: "Mặc... Mặc thiếu gia đang ở phòng riêng số 250."

Tiêu Trần gật đầu, hùng hùng hổ hổ rời đi.

Cô gái đầu đầy mồ hôi đứng dậy, do dự hồi lâu, cuối cùng cầm bộ đàm lên.

...

"Rầm!"

Cửa phòng riêng số 250 bị Tiêu Trần đạp ra, ba người đang bàn chuyện trong phòng riêng nhìn người đang đứng ở cửa với vẻ mặt ngơ ngác.

Ở Ma Đô, làm gù có kẻ nào dám đạp cửa phòng này chứ? Chưa từng nghe qua chứ nói gì đến chuyện thấy qua.

“Thằng chó này, mày chán sống rồi à.” Gã đàn ông đầu trọc tính tình táo bạo nhất, bật dậy lao về phía Tiêu Trần.

Kết quả còn chưa kịp tiến lên hai bước, cái đầu trọc lóc sáng bóng kia đã bay lên, máu phun như suối.

Tiêu Trần nhìn hai người kia còn đang ngơ ngác, khóe miệng nhếch lên cười: "Thằng ngu họ Mặc, mẹ mày bảo mày về nhà ăn cơm kìa."

Vừa dứt lời, bóng dáng Tiêu Trần đã xuất hiện ngay cạnh Mặc Ly.

"Bốp."

Khuôn mặt Mặc Ly bị tát mạnh đến mức rách cả lỗ tai, cơ thể bay ra ngoài, nặng nề đập vào tường.

"Hộc."

Mặc Ly nôn ra máu, sau đó trợn mắt ngất đi.

Tiêu Trần nhìn người đàn ông tóc húi cua cuối cùng trong phòng. Người đàn ông hình như không có bất kỳ phản ứng gì với những chuyện đang xảy ra trước mặt mình, nhấp một ngụm trà với vẻ mặt bình tĩnh.

Tiêu Trần cau mày: "Ông đây cực kỳ khó chịu với loại người như mày. Lúc mọi người tụ tập uống rượu, mày lại uống trà, dưỡng sinh hay gì?"

Nói đến đây, bóng dáng Tiêu Trần đã xuất hiện bên cạnh người đàn ông tóc húi cua. Lúc này khuôn mặt người đàn ông tóc húi mới bắt đầu lộ ra chút kinh hãi.

Nam nhân tóc húi cua đặt chén trà trong tay xuống, nói: "Huynh đệ, tôi chính là người Tần gia ở Yến kinh..."

"Phụt."

m thanh máu phun ra lại lần nữa vang lên, đầu của người tóc húi cua bay lên, Tiêu Trần nhấc chân làm một cước, đầu người này giống như trái banh bị đá ra ngoài

Cái đầu mang theo tiếng xé gió sắc, trực tiếp đập vào bức tường đối diện tạo thành một lỗ thủng lớn.

Tiêu Trần vỗ tay, bĩu môi lẩm bẩm: "Đến nước này mà còn báo họ hàng hang hốc, điên hả mày! Nhà tao nhiều tiền bỏ mẹ, nhưng mày xem tao có bao giờ khoe khoang đâu, làm người phải khiêm tốn chứ.”

Tiêu Trần đến bên cạnh Mặc thiếu gia đang bất tỉnh, nắm chân đối phương kéo như kéo một con chó chết, đi ra ngoài cửa.

Cả câu lạc bộ Minh Nguyệt đã rơi vào hỗn loạn, bởi vì khi nhân viên bảo vệ đang tuần tra bên ngoài, một cái đầu đã rơi thẳng vào ngực người bảo vệ này.

Nhân viên bảo vệ sợ tới mức ngất xỉu tại chỗ, sau đó có người nhận ra chủ nhân của cái đầu này là người đến cùng với Mặc thiếu gia.

Thiếu gia họ Mặc là ai chứ? Gia chủ tương lai nhà họ Mặc, ở Ma Đô này, nhà họ Mặc chính là một con quái vật khổng lồ, cả cái thành phố này cũng không đào đâu ra một thế lực có thể đọ sức với nó.

Người có thể đối phó với Mặc thiếu gia nhất định không phải dạng tầm thường, bây giờ thì hay rồi.

Cái đầu đẫm máu đang bày ra trước mắt.

Nếu nhà người nạn nhân mà tìm đến cửa, câu lạc bộ Minh Nguyệt chắc chắn sẽ không thể chịu nổi.

 

0.15541 sec| 2424.234 kb