Trong một phòng riêng tại quán trà Diệp Lai.

Lưu Mẫn cùng Vương Lâm nhìn Tiêu Mạn Ngữ đang ngủ gục trên bàn, vui vẻ cười ha hả.

“Mẫn Nhi cô được lắm, có thể tìm được một cực phẩm như vậy, lần này Mặc thiếu gia hẳn là không còn gì để chê nữa!” Vương Lâm nhìn bộ dáng yêu kiều uyển chuyển của Tiêu Mạn Ngữ, ánh mắt lộ ra sự thèm khát, nuốt nước miếng.

Nhìn thấy vẻ mặt của Vương Lâm, Lưu Mẫn hung dữ nhéo Vương Lâm một cái, lộ vẻ không hài lòng nói: "Tên dâm dê này, đang nhìn chỗ nào thế hả?"

Vương Lâm cười nói: "Cũng chỉ là nhìn cho đã nghiện thôi. Đàn bà chuẩn bị cho Mặc thiếu gia, Vương Lâm tôi có ăn tim hùm gan báo cũng không dám động vào đâu."

“Coi như anh thức thời.” Lưu Mẫn liếc mắt đưa tình với Vương Lâm.

Lưu Mẫn vốn là một người ưa nhìn, mỗi một cái nhíu mày hay nụ cười đều đầy cám dỗ, Vương Lâm đưa tay ôm lấy cô ta.

"Chết tiệt, đây là phòng trà đấy!"

"Vương Lâm tôi chịch mà còn phải chọn địa điểm à?"

Bên trong phòng vang lên từng đợt thở dốc ồ ồ.

Ba phút sau, Lưu Mẫn cẩn thận dìu Tiêu Mạn Ngữ ra khỏi quán trà.

Chính những hành động nhẹ nhàng của Lưu Mẫn mới không khiến phòng ngự của mệnh bài bị kích hoạt, cứu bọn họ được một mạng.

...

Trong căn biệt thự sang trọng, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc bảnh bao, oai phong bệ vệ ngồi trên ghế.

Lưu Mẫn và Vương Lâm đứng ở bên cạnh, đến thở mạnh cũng không dám.

Trên ghế sô pha kế bên, Tiêu Mạn Ngữ đã ngủ say.

Thời gian chậm rãi trôi qua, thật lâu cũng không có ai lên tiếng, trên đầu Lưu Mẫn cùng Vương Lâm từng hạt mồ hôi trượt xuống, giọt nào giọt nấy to như hạt đậu.

"Bốp bốp bốp..."

“Vương Lâm, cuối cùng thì mày cũng làm được chuyện đàng hoàng.” Thanh niên vỗ tay vui mừng khen ngợi.

“Có thể làm việc cho Mặc thiếu gia chính là phúc khí mà Vương Lâm tôi tu luyện mấy đời mới được.” Vương Lâm dùng vẻ mặt nịnh nọt nói.

Thanh niên sờ cằm suy nghĩ một chút: "Bất động sản ở Tân Thành cho mày đấy."

Cả người Vương Lâm khẽ run lên, kích động đến mức suýt ứa nước mắt. Chỗ đó chính là một miếng thịt mỡ lớn, rất nhiều đại lão đang dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn chằm chằm vào nó. Bởi vì tranh đoạt quá khốc liệt nên đến giờ vẫn chưa có kết quả.

Bây giờ Mặc thiếu gia đã lên tiếng, vậy thì chuyện như ván đã đóng thuyền.

Sau khi đám người Vương Lâm rời đi, Mặc thiếu gia nhìn Tiêu Mạn Ngữ, thân thể bởi vì kích động mà mang theo chút run rẩy.

Một luồng khói đỏ nhạt phun ra từ cơ thể Mặc đại thiếu gia, làn khói lao thẳng về phía Tiêu Mạn Ngữ.

Cứ ngỡ miếng mỡ đã treo đến tận miệng rồi, nào ngờ lại bất ngờ xuất hiện biến cố, hắc khí cuồn cuộn từ trên người Tiêu Mạn Ngữ bộc phát.

Đám hắc khí này từ từ dâng lên quang Tiêu Mạn Ngữ, không bao lâu sau đã hoàn toàn bao bọc lấy cô, giống như một cái vỏ trứng.

Tiêu Trần nở nụ cười sáng lạn rực rỡ như ánh sáng, lúc này hắn đang đứng trước một biệt thự sang trọng xa hoa, đây cũng là nơi mệnh bài bị kích phát.

Xung quanh biệt thự có rất nhiều người, tất cả đều là thanh nhiên khoẻ mạnh cường tráng.

Trong biệt thự cũng có vài người đang đứng, những người này lại là trung niên, cao tuổi khí độ bất phàm.

Phía trên ghế sô pha trong đại sảnh, một quả bóng lớn màu đen đang lơ lửng.

“Anh nghĩ sao về quả cầu đen quái dị này?” Một ông già mặc Đường trang nói.

“Nằm xuống mà xem!” Giọng nói của Tiêu Trần vang lên trong đại sảnh biệt thự.

Mọi người ngẩng đầu nhìn theo nơi phát ra âm thanh, một thiếu niên có nụ cười sáng lạn đang đứng dựa vào cổng lớn biệt thự. Ông lão mặc Đường trang khẽ cau mày nói với vẻ không hài lòng: “Cậu trai trẻ này, đây không phải là nơi cậu nên đến đâu."

Nụ cười của Tiêu Trần ngày càng rạng rỡ, một khắc tiếp theo, mọi người kinh hãi phát hiện bóng dáng hắn đã biến mất.

Mồ hôi lạnh chảy xuống trên trán mọi người.

Bọn họ đều là người nhà họ Mặc, cho dù ở trong giới tu hành trăm hoa đua tiếng, nhà họ Mặc vẫn nổi tiếng là đại lão. Hôm nay, những người tới đây tu vi thấp nhất cũng là Tiên Thiên đỉnh phong.

Nhưng trong nhiều nhân vật thần tiên trong mắt người phàm như vậy, lại không một ai phát hiện người thanh niên đó đã biến mất như thế nào.

Khi Tiêu Trần xuất hiện lại trong tầm mắt mọi người, nét mặt của bọn họ đã hoàn toàn thay đổi.

Chẳng biết lúc nào, Tiêu Trần đã đến bên cạnh ông lão mặc Đường trang, hai tay đút túi quần, đứng sánh vai với ông cụ.

Dù đứng cạnh nhau nhưng hướng của hai người lại hoàn toàn trái ngược.

"Chàng trai..." Ông lão mặc Đường trang chưa kịp nói hết câu, cả cái đầu đã bay vèo ra ngoài, máu phun lên như đài phun nước trong hồ nước công viên.

Cả đám người bị dọa đến sợ vỡ mật, ông lão mặc Đường trang này là người có tu vi cao nhất trong số bọn họ, hơn nữa còn là trưởng lão thứ bảy của nhà họ Mặc, đây chính là đại nhân vật Kim Cương Cảnh trung kỳ.

 

0.12028 sec| 2410.313 kb