Lạc Huyền Tư vừa nói vừa lớn tiếng gào khóc: “Bây giờ tôi không thích anh nữa, không thích anh nữa rồi...”
Cô ấy nói xong lập tức ngất xỉu, gương mặt đanh lại của Tiêu Trần giật vài cái, trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Lạc Huyền Tư.
Sau khi hắn kiểm tra một lượt mới thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua bị mất sức nên ngất xỉu mà thôi.
Tiêu Trần bế cô ấy đi tới chỗ Huyết Nương Tử, trải qua chuyện vừa rồi, cô ta vừa thấy hắn đã tự dưng cảm thấy sợ hãi lạ thường.
Tiêu Trần lạnh lùng liếc nhìn Huyết Nương Tử, sau đó đưa Lạc Huyền Tư cho cô ta: “Về sau tôi giao cô nhóc này cho cô chăm sóc, nếu như cô ấy phải chịu uất ức dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ diệt sạch Huyết Sát Minh gì đó của các người.”
Nghe Tiêu Trần nói vậy, trong lòng Huyết Nương Tử mừng rỡ như điên, mục đích họ tới thành phố Minh Hải lần này chính là vì Tu La Nhãn, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn hoàn thành nhiệm vụ.
Có thể nói là sau cơn mưa trời lại sáng.
Huyết Nương Tử trịnh trọng lên tiếng: “Đại nhân cứ yên tâm, Lạc Huyền Tư tới Huyết Sát Minh sẽ do minh chủ trực tiếp dạy dỗ, chờ cô ấy có chút thành tựu, sẽ kế thừa vị trí minh chủ Huyết Sát Minh.”
Tiêu Trần trợn mắt khinh thường nói: “Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của các người, nhóc con cũng không cần người khác dạy dỗ.”
Tiêu Trần nói xong, lấy tay chỉ vào trán của Huyết Nương Tử, cô ta hoảng sợ phát hiện ra mình hoàn toàn không thể né tránh được ngón tay đó.
Khoảnh khắc khi ngón tay Tiêu Trần vừa chạm vào trán cô ta, một cánh cửa lớn màu vàng mở ra trong đầu Huyết Nương Tử.
Một đống văn tự huyền diệu khó giải thích không ngừng tràn ra từ trong cánh cửa màu vàng kia.
“Trong đây có hai bộ công pháp, Huyền Thiên Quyết cùng Băng Phách Sương Hoa Luân, chờ nhóc con có căn cơ một chút cô hãy truyền lại cho cô ấy.”
Giọng của Tiêu Trần đã cắt ngang sự rung động trong lòng cô ta.
Sắc mặt Huyết Nương Tử hơi ửng hồng vì kích động, trong mắt tràn đầy mong chờ nhìn hắn.
Tiêu Trần lại nói tiếp: “Cô cũng có thể luyện hai bộ công pháp này, nhưng đừng tùy tiện để lộ ra ngoài.”
Huyết Nương Tử cũng là kẻ già đời, biết được ý tứ của hắn, người ta thường nói anh tài lắm kẻ hờn ghen. Nếu như thứ này bị đồn thổi ra ngoài, vậy rất có thể thật sự sẽ dẫn đến máu chảy thành sông.
Thật ra Tiêu Trần cũng không coi trọng loại chuyện liên quan đến công pháp cho lắm, đối với người tu luyện mà nói, công pháp hàng đầu cũng giống như tác phẩm nổi tiếng với người thường. Ai cũng nói rằng rất tốt nhưng cụ thể tốt ở điểm nào, thì có lẽ rất ít người có thể nói rõ được lý do.
Tuy nhiên, càng là công pháp hàng đầu thì càng cần phải có tính giác ngộ cùng căn cơ, ngoài ra còn cần tài nguyên tu luyện đáng sợ.
Cũng không phải công pháp càng cao cấp càng tốt, thích hợp với bản thân mới là thứ tốt nhất, cho nên trước giờ Tiêu Trần không hề sợ công pháp của mình bị truyền ra ngoài.
Hơn nữa, những người này phải có duyên mới có thể tiếp nhận được những thứ như công pháp hàng đầu cùng với thiên tài bảo địa này. Nếu duyên phận không đủ thì cũng không giữ nổi, như vậy chỉ sẽ rước lấy họa sát thân.
Huyết Nương tử nghe được những lời này của Tiêu Trần, kích động đến mức suýt chút nữa đã ngất xỉu, luôn miệng cám ơn hắn.
Hiện tại cô ta cảm thấy từ trước đến nay Tiêu Trần chưa bao giờ đáng yêu như lúc này.
Tiêu Trần nhìn Lạc Huyền Tư rồi vuốt tóc cô ấy, sau đó nói: “Nhóc con thích ăn vặt, rảnh rỗi thì mua nhiều cho con bé.”
Huyết Nương Tư gật đầu như gà mổ thóc, bây giờ hắn nói gì thì chính là thế đó.
Đúng lúc này một đầu chim lén la lén lút xuất hiện cách đó không xa.
Tiêu Trần vỗ trán: “Sao lại quên mất con hàng này nhỉ?”
“Minh Cửu m, lăn ra đây cho bổn đế.”
Chuyện khiến mọi người trợn mắt há miệng đã xảy ra, Minh Cửu m thật sự co thành một đoàn ‘lộc cộc lộc cộc’ lăn đến trước mặt hắn.
Vốn dĩ Tiêu Trần muốn tặng cho con hàng này hai đạp, nhưng thấy nó biết điều như vậy, thật sự không tiện giơ chân.
“Đi theo nhóc con, nếu như nhóc con xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bổn đế lập tức nướng ngươi.”
Nghe thấy Tiêu Trần nói như vậy, Minh Cửu m lưu loát đứng dậy, đôi mắt vui vẻ híp thành một sợi chỉ.
Kết quả vui quá hóa buồn, Tiêu Trần tát một nhát lên trên đầu nó, Minh Cửu m bị bắn văng ra ngoài như thể đạn pháo.
“Y như một thằng ngốc vậy.”
Huyết Nương Tử ôm lấy Lạc Huyền Tư, chuẩn bị rời đi. Tiêu Trần nhìn theo Huyết Nương Tử, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Các cô hiểu về Tu La Nhãn được bao nhiêu?"
Huyết Nương Tử có vẻ mờ mịt nhìn Tiêu Trần, không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng cô ta vẫn thành thật trả lời: "Nghe nói Huyết Sát Minh chúng tôi là do một vị ký chủ của Tu La Nhãn thành lập. Công pháp trong Huyết Sát Minh vô cùng phù hợp để ký chủ Tu La Nhãn tu luyện. Hiện tại Huyết Sát Minh thế yếu, rất cần Tu La Nhãn chấn hưng.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo