Tiêu Trần trong tay cầm thanh đao, đột ngột nổi hứng giết người, chém đứt cổ ông cụ bằng một đao, chiếc đầu bay lên trời.
Lần này hắn cố ý điều khiển tốc độ ra tay, để ông cụ vẫn còn thời gian hô hấp.
“Tiêu Trần, cậu làm gì vậy?” Ngay khi tiếng kinh hô của ông cụ vừa vang lên, giây tiếp theo cả biệt thự gà bay chó sủa.
Tiêu Trần xách chiếc đầu thong thả đi từ cầu thang xuống dưới, sau đó đầu của người đàn ông râu quai nón cùng với người phụ nữ nhàn nhã kia cũng bay lên.
Hắn xách theo ba chiếc đầu, từ từ đi về phía Lạc Huyền Tư.
Lúc này Lạc Huyền Tư đã giàn giụa nước mắt, ánh sáng đỏ trong mắt bắt đầu chậm rãi ngưng đọng.
Giây tiếp theo, cô ấy lao như điên về phía Tiêu Trần đang xách đầu người.
“Ôi!”
Tiêu Trần búng tay một cái, tất cả cảnh tượng đều biến mất.
Dưới ánh mặt trời, Lạc Huyền Tư đã thức tỉnh, ánh sáng đỏ trong mắt cuồn cuộn dâng trào, múa may như kẻ điên với không khí, mái tóc dài trắng như tuyết tung bay cực kỳ đẹp.
Huyết Nương Tử cùng Đồ Tể nhìn Lạc Huyền Tư gần như đã phát điên, cả hai cảm thấy hơi mờ mịt không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc này, Tiêu Trần xuất hiện bên cạnh hai người họ như ma quỷ.
Hắn liếc nhìn Lạc Huyền Tư, chân phải khẽ dậm một chút, những tử khí tạo thành trận đồ kia lập tức biến mất không thấy.
“Sau khi Lạc Huyền Tư đi ra thì đừng nói lung tung.” Tiêu Trần dặn dò một câu, sau đó nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Tiêu Trần vừa mới thu hồi trận pháp, Lạc Huyền Tư lập tức nhìn thẳng về phía hắn với đôi mắt đỏ tươi, hai hàng huyết lệ không ngừng chảy xuống.
Giây tiếp theo từng tàn ảnh xuất hiện phía sau cô ấy, trong không khí không ngừng truyền đến âm thanh rạn nứt.
Tiêu Trần lẳng lặng đứng tại chỗ, mặc cho Lạc Huyền Tư đấm đá túi bụi lên người mình.
Lần này Tiêu Trần cũng không hề ngăn cản Tu La Nhãn bùng nổ, chỉ thừa nhận những cú đấm của cô ấy, bây giờ Lạc Huyền Tư cần phải trút giận, nếu không cô ấy thật sự sẽ phát điên.
Rốt cuộc trong Mộng Điệp, cô ấy đã tận mắt chứng kiến ‘Tiêu Trần’ kia giết hại tất cả những người thân của mình. Nếu lúc này hắn ngăn cản cô ấy, khiến cô ấy không nơi trút giận, có thể sẽ không thở được mà cứ thế đi rồi.
Tiêu Trần áng chừng thời gian, đánh giá cũng đã đủ, hắn duỗi tay điểm lên trên trán của Lạc Huyền Tư một chút.
Ánh sáng đỏ trong mắt cô ấy dần tan đi, đôi mắt trắng đen rõ ràng từ từ khôi phục lại sự tỉnh táo.
Những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng chảy ra trong mắt cô ấy, rồi nhìn Tiêu Trần đang đứng trước mặt liên tục nhắc đi nhắc lại: “Tại sao? Tại sao chứ? Vì sao anh lại muốn làm như vậy? Vì cớ gì lại muốn giết ba mẹ cùng ông nội của tôi?”
Huyết Nương Tử nghe đến đây, nhìn Tiêu Trần với vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu hắn đã làm gì, tại sao lại để Lạc Huyền Tư cho rằng mình giết người.
Lạc Huyền Tư cắn một ngụm lên cánh tay của Tiêu Trần, không ngừng xé rách giống như một con cún nhỏ bị ép rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Tuy rằng bề ngoài của Tiêu Trần được tạo thành từ thủ thuật che mắt, nhưng cơ thể do tử khí ngưng luyện mà ra cũng không khác là bao so với cơ thể bình thường.
Dù gì hắn cũng là một vị Đại Đế, dẫu thế cơ thể được ngưng luyện từ tử khí cộng thêm thủ thuật che mắt cũng vô cùng rắn chắc.
Nhìn Lạc Huyền Tư điên cuồng cắn xé, Tiêu Trần thật sự sợ cô ấy làm gãy hàm răng của chính mình.
Lạc Huyền Tư vừa cắn xé cánh tay của hắn, vừa vung tay múa chân đánh lên người Tiêu Trần.
Bây giờ hắn đánh cũng không được mà mắng cũng không xong.
Huyết Nương Tử nhìn thấy cảnh này, há miệng định nói chút gì đó.
Ai dè cô ta vẫn còn chưa kịp phát ra một chút âm thanh nào, cả người đột nhiên dựng tóc gáy, một nỗi sợ hãi vô tận ập vào trong lòng.
Huyết Nương Tử lập tức nằm rạp trên đất, há miệng thở hổn hển từng ngụm lớn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán, khoảnh khắc vừa rồi kia, cô ta chưa bao giờ cảm giác được cái chết cách mình gần đến thế.
Mà thứ khiến cô ta biến thành dáng vẻ như vậy chỉ bằng một ánh mắt của Tiêu Trần, e rằng giây phút này Huyết Nương Tử mới biết, rốt cuộc chàng trai này đáng sợ đến nhường nào.
Tiêu Trần thu lại ánh mắt, nhìn Lạc Huyền Tư vẫn đang liên tục đánh mình, trong lòng không nhịn được thở dài: “Cũng không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa?”
Cuối cùng Lạc Huyền Tư bởi vì thể lực không chống đỡ nổi mà nằm rạp trên đất. Sau khi Tiêu Trần áp chế Tu La Nhãn, cô ấy cũng chỉ là một học sinh cấp ba bình thường mà thôi.
Lạc Huyền Tư ngồi bệt trên đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn Tiêu Trần, trong miệng lẩm nhẩm nói: “Tiêu Trần anh biết không? Tôi thật sự rất thích anh, thật sự rất thích đấy. Tôi thường hay mơ tưởng muốn biến thành một con mèo nằm trong lòng anh. Ban ngày anh đi làm nuôi tôi, tôi ở nhà phơi nắng nghịch cà vạt giẫm lên quần lót của anh. Buổi tối anh sẽ ôm tôi đi ngủ, anh dẫn bạn gái về nhà, tôi sẽ cào nát mặt các cô ấy. Tôi thật sự thích anh, rất thích anh...”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo