Thứ hai ‘Mộng Điệp’ có thể đánh thức khát vọng nơi sâu trong lòng mỗi người, có thể sử dụng khát vọng này để điểm xuyến cho ảo cảnh vào thời gian đó. Người tu luyện dùng để tự ngẫm lại bản thân, trực tiếp đối diện với chính mình một cách chân thật nhất, rèn luyện tâm cảnh.

Mức cao nhất của trận pháp này có thể đánh thức khát vọng tận sâu trong lòng mỗi người, nhìn thẳng bản thân, nhận rõ chính mình.

Tiêu Trần nhìn phản ứng của Lạc Huyền Tư, cô ấy vẫn ngây ngốc đứng đó như cũ, tình huống không hề có bất cứ sự thay đổi nào.

Tiêu Trần nhíu mày, đẩy Lạc Huyền Tư về phía trước sau đó biến mất tại chỗ.

Mục đích hắn bày trận pháp này tất nhiên không chỉ để đánh thức Lạc Huyền Tư, mà hắn còn cần phải làm một chuyện quan trọng nữa.

Không thể nào xoay chuyển được những chuyện đã xảy ra, người thân của Lạc Huyền Tư không có cách nào sống lại được, Tiêu Trần bắt buộc phải suy nghĩ tới tương lai của cô ấy.

Lạc Huyền Tư vừa bị Tiêu Trần đẩy như vậy, không khí trước người bắt đầu gợn sóng dao động, cô ấy bị đẩy vào trong gợn sóng đó, xuất hiện một lần nữa thì người đã ở trong biệt thự rồi.

Lúc này người đàn ông với bộ râu quai nón đầy mặt vừa vặn bước vào, sau khi nhìn thấy con gái của mình, khuôn mặt lớn cười rộ thành một đóa hoa cúc.

“Tư Tư, sao hôm nay con về sớm vậy?” Người đàn ông bước tới yêu chiều vuốt đầu Lạc Huyền Tư.

Cô ấy vẫn không có bất cứ phản ứng nào như cũ.

“Tư Tư, con sao thế? Con đừng dọa ba chứ? ’’ Người đàn ông râu quai nón nhìn vẻ mặt của Lạc Huyền Tư có hơi hốt hoảng.

“Mẹ nó ơi, mẹ nó à.” Ông ấy chạy vào bếp vừa chạy vừa hô, giọng nói vô cùng gấp gáp.

Đúng lúc này, có một người mặc áo đen đột ngột xuất hiện bên cạnh ông ấy từ lúc nào.

Thanh đao trong tay người nọ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo âm u.

Gã ta không hề do dự, chém một đao về phía cổ của người đàn ông râu quai nón.

Thậm chí người đàn ông râu quai nón còn chưa kịp hét lên một tiếng kêu thảm thiết, chiếc đầu đã bay lên cao, máu tươi trực tiếp phun lên trần nhà chói mắt lạ thường.

Tiếp theo đó, kết cục của nữ chủ nhân của căn biệt thự này cùng với ông lão kia đều giống hệt với người đàn ông râu quai nón.

Người mặc áo đen xách ba chiếc đầu chậm rãi đi ngang qua bên người Lạc Huyền Tư, nhưng cô ấy vẫn không hề phản ứng như cũ.

Lúc này thân ảnh Tiêu Trần xuất hiện bên người Lạc Huyền Tư, nhìn cô ấy với vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, dường như chuyện xảy ra cách đây không lâu không hề có bất cứ tác dụng nào với cô ấy.

“Như vậy rồi mà vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, chẳng lẽ chỗ nào xảy ra vấn đề ư?”

“Lẽ nào vẫn chưa đủ kích thích?”

Tiêu Trần liếc nhìn xung quanh.

Hắn nhíu chặt mày lại, lẽ nào bởi vì chất lượng của đống tử ngọc này quá kém, dẫn đến trận pháp không phát huy được công hiệu, không thể đào ra thứ giấu kín nơi sâu trong lòng cô nhóc này?

Thân ảnh Tiêu Trần lại lần nữa biến mất, chờ đến khi lần thứ hai hắn xuất hiện, trên tay đã nhiều thêm mấy khối tử ngọc.

Tiêu Trần ném tử ngọc lên không trung, miếng ngọc đột nhiên nổ tung trên không, ngay sau đó bột phấn rơi xuống cảnh tượng của cả căn biệt thự lại bắt đầu thay đổi.

Chờ đến khi sự biến hóa đã ổn định, Tiêu Trần nhìn xung quanh vẫn giống như lúc ban đầu không có gì thay đổi, nhưng trong biệt thự lại nhiều hơn một người.

Người đó đang chơi cờ cùng với ông cụ trong phòng làm việc, khi Tiêu Trần nhìn thấy người kia, suýt chút nữa đã phun một ngụm máu.

Bởi vì người nhiều ra kia lại có dáng vẻ y hệt hắn.

Tiêu Trần đó đang chơi cờ tướng cùng với ông cụ, thỉnh thoảng họ lại trao đổi đôi câu.

Hắn suýt chút nữa thì phì cười ra tiếng, bản thân vốn là một tên mù cờ, còn có thể đánh cờ ngon lành cùng với người khác, thật sự rất kỳ quái.

Tiêu Trần liếc nhìn Lạc Huyền Tư rồi lắc đầu, dù thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được bản thân lại chiếm một vị trí quan trọng như vậy trong lòng cô nhóc này.

Lúc này mí mắt Lạc Huyền Tư khẽ giật một chút, Tiêu Trần lập tức mừng rỡ, xem ra có tác dụng rồi.

Hắn lại lần nữa biến mất khỏi bên người Lạc Huyền Tư.

Nhưng sau khi mi mắt cô ấy khẽ chớp, lại không có thêm hành động gì khác.

Tiêu Trần cảm thấy đau đầu nhức óc, đây rốt cuộc là tình huống gì thế?

Hắn nhìn chính mình đang chơi cờ cùng với ông cụ ở trong thư phòng, sau đó nheo mắt lại.

Đúng lúc này cảnh tượng vừa rồi lại tái diễn một lần nữa, người mặc áo đen kia đột nhiên xuất hiện bên cạnh người đàn ông râu quai nón đang chạy.

Lần này Tiêu Trần không cho gã ta có cơ hội vung đao, hắn búng ngón tay, người kia bỗng nhiên biến mất không thấy.

Tiếp theo đó hắn lại búng thêm một cái nữa, trong tay Tiêu Trần đang chơi cờ với ông cụ nhiều thêm một thanh đao.

 

0.15714 sec| 2408.023 kb