Đến khi rương đựng tử ngọc trong tay của Đồ Tể bị sử dụng hết một phần ba, cuối cùng Tiêu Trần cũng dừng lại.
Một trận đồ với những hoa văn phức tạp xuất hiện trên mảnh đất trống phía trước, trận đồ toát ra những điểm sáng lấp lánh, khiến cho nơi này trông có vẻ không hề chân thực.
Đồ Tể nhìn những miếng tử ngọc trong rương, trái tim đang rỉ máu. Thiên Tà Động phải tích cóp mấy chục năm mới có được ngần này đấy! Thế nhưng một lát đã sử dụng hết gần nửa như vậy, đúng là đồ phá của!
Tiêu Trần nhìn trận đồ này, sau đó bắt đầu suy ngẫm.
Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Đồ Tể.
Đồ Tể bị hắn nhìn mà trong lòng sởn gai ốc, nói với vẻ mặt đưa đám: “Đại nhân, tôi không làm gì hết cả, ngài không thể đánh tôi được.”
Tiêu Trần trợn mắt khinh thường, sau đó lại nhìn về phía Huyết Nương Tử mở miệng hỏi: “Bò sữa, cô cho rằng đồ vật nào có thể khiến thực lực của một người trở nên ổn định hơn nữa còn tăng lên nhanh chóng?”
‘Cả nhà anh mới là bò sữa. ’
Huyết Nương Tử rất không vui thầm lẩm bẩm một tiếng trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm túc suy nghĩ có cần kiếm lấy một mảnh vải để quấn ngực hay không?
Huyết Nương Tử nghĩ một lát rồi dè dặt trả lời: “Thiên phú tốt đẹp, tài nguyên dùng không hết, còn có một người thầy tốt.”
“Mấy thứ lung tung này là gì thế? Những thứ mà cô nhắc tới này chỉ càng khiến người ta sa đọa.” Tiêu Trần tức giận trả lời.
Trong lòng Huyết Nương Tử rất khó chịu: “Như vậy sẽ làm người ta sa đọa, vậy thì tôi tình nguyện sa đọa cả đời.”
“Đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn nói đến tình yêu sao, tình yêu ở đâu mà chẳng có, sự yêu thương của ba mẹ, hay tình cảm lứa đôi, tình yêu trời đất vạn vật...” Đồ Tể đắc ý nói, kết quả trên vành mắt lại ăn thêm một đấm.
Đồ Tể che mắt, nói với vẻ mặt đầy tủi thân: “Đại nhân, chẳng phải trên TV người ta đều diễn như vậy à? Chỉ cần tình yêu thì không gì không thể.”
“Yêu con mẹ ông ý, ông mà còn mở miệng tôi đảm bảo đấm chết ông.”
Tiêu Trần hung dữ nói với Đồ Tề.
Hắn lấy ba miếng tử ngọc ra, bột phấn của ngọc bay tán loạn trong không trung, lần này không hề dính lên trận đồ trên mặt đất.
Ngay khi bột phấn làm từ tử ngọc dần biến mất, một cảnh tượng xuất hiện trước mắt mọi người.
Huyết Nương Tử nhìn thấy căn phòng trước mặt, cùng với thảm cỏ vẫn nguyên vẹn thì không khỏi há miệng thật lớn. Giờ phút này căn biệt nhà họ Lạc đã bị Tiêu Trần thiêu rụi lại hiện ra một cách chân thực trước mặt cô ta, hoàn hảo không chút hư hỏng, như thể chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mộng.
“Đây là gì thế? Ảo thuật hả?”
Tiêu Trần đi đến trước mặt Lạc Huyền Tư, khẽ vuốt ve đầu cô ấy: “Nhóc con, chính cô cần phải tự mình trở nên mạnh mẽ, tôi không thể chăm sóc cho cô cả đời được.”
Tiêu Trần nói xong dắt Lạc Huyền Tư đi về phía biệt thự.
“Đáp án câu hỏi vừa rồi của đại nhân là gì thế?” Huyết Nương Tử cũng không đi vào biệt thự theo mà đứng bên ngoài hỏi.
“Thù hận.”
Huyết Nương Tử nghe thấy câu trả lời của Tiêu Trần, sửng sốt một chút, sau đó bỗng hiểu ra.
Có lẽ trên thế giới này thật sự chỉ có thứ như ‘thù hận’ mới có thể khiến một người không ngừng trở nên mạnh mẽ, liên tục bước lên những đỉnh núi càng cao hơn.
Tiêu Trần dắt Lạc Huyền Tư đi đến trước căn biệt thự, hắn nhìn cô ấy rồi khẽ nói: “Là sâu hay là rồng thì phải dựa vào chính mình thôi.”
Cũng giống như chính Tiêu Trần đã từng nói, thù hận là động lực lớn nhất để một người tiến về phía trước, nhưng cũng là hung thủ lớn nhất hủy hoại họ, nếu như không nắm vững tốt vậy có thể sẽ trở thành thảm họa.
Tiêu Trần khẽ búng một cái, căn biệt thự hơi âm trầm tử khí nặng nề lập tức tràn đầy sức sống.
Trong biệt thự một ông cụ đi qua đi lại trong phòng làm việc ở trên lầu, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Một người phụ nữ đang thong thả nấu cơm trong phòng bếp, một người giúp việc đang đứng phía sau bà ấy, thỉnh thoảng hai người họ lại chuyện trò đôi câu.
Một người đàn ông với bộ râu quai nón trên gương mặt đang kẹp túi công văn đi tới biệt thự, tươi cười đầy mặt.
Một người làm đang lén làm biếng ở vườn hoa phía sau, anh ta nuôi một con mèo vàng rất béo, chú mèo luôn đi theo chủ nhân một bước không rời.
Chim chóc ở trên cành cây không ngừng ríu rít, con nhện dưới tàng cây kết võng chờ đợi con mồi đưa tới cửa...
Hết thảy mọi thứ trông có vẻ chân thực và ấm áp đến thế.
Tiêu Trần nhìn cảnh tượng này hài lòng gật đầu, trận pháp này gọi là ‘Mộng Điệp’.
‘Mộng Điệp’ có hai tác dụng, một là có thể ảnh hưởng tới thời gian trong phạm vị rất nhỏ, tái hiện lại những sự việc đã từng xảy ra trước đó, dùng để điều tra sự việc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo