Chương 21: Đưa em về nhà
\r\n
\r\n“Anh đến lúc nào thế?” Phùng Mị chợt nhớ tới chồng nên lên tiếng hỏi.
\r\n
\r\n“Anh cũng vừa mới đến.” Minh Đăng lại đến ôm cô.
\r\n
\r\n“Em xin lỗi để anh đợi. Em thật sự có việc bận”. Phùng Mị giải thích ngay không để Minh Đăng hỏi.
\r\n
\r\n“Anh hiểu mà. Khi vào giai đoạn nước rút của dự án, anh cũng sẽ cần tập trung như vậy. Vợ anh đã làm rất tốt.” Minh Đăng hôn vợ.
\r\n
\r\nPhùng Mị nghe hắn thay đổi xưng hô thì nhẹ nhõm một chút. Vừa nãy cô còn đang lo lắng không biết Minh Đăng có nổi giận vì hôm qua cô dám không về nhà hay không.
\r\n
\r\nTrước đó, hắn lạnh nhạt, không quan tâm cô, vậy mà cô lại thấy thoải mái. Còn bây giờ, cứ phải là đi thưa về trình thế này thật khiến Phùng Mị bắt đầu có cảm giác tù túng.
\r\n
\r\n“Em không ngủ cả đêm qua sao?” Minh Đăng nhìn đôi mắt thâm quầng của cô.
\r\n
\r\n“Em có chợp mắt chút mà.” Mị đưa tay vỗ vỗ gương mặt có phần phờ phạc.
\r\n
\r\n“Anh đến đưa em về nhà.” Minh Đăng nói nhỏ vào tai vợ.
\r\n
\r\nMị thấy gai gai với hành động này của hắn. Cô lại thấy ánh mắt sói hoang của hắn ẩn hiện sau hàng mi dày. Cô sự nhớ chẳng phải giờ này hắn nên ở công ty hay công trình sao, lý do gì mà xuất hiện ở tiệm của cô.
\r\n
\r\n“Anh không đi làm sao?” Phùng Mị ngơ ngác hỏi.
\r\n
\r\n“Anh trống lịch.” Hắn nhìn cô cười ẩn ý.
\r\n
\r\nPhùng Mị nhìn hắn mỉm cười gật đầu. Cô quay vào dặn dò nhân viên rồi lấy túi xách bước đi cùng Minh Đăng. Hắn lái xe chở cô về thẳng nhà. Trên đường về, hai người lại nói chuyện phiếm.
\r\n
\r\n“Em không thích Phan Diệu ư?” Minh Đăng hỏi.
\r\n
\r\n“Là cô ta không thích bọn em thì có.” Phùng Mị bĩu môi trả lời.
\r\n
\r\n“Bọn em?”
\r\n
\r\n“Đúng vậy, em, Bách Hoa và Gia Tuyết. Tuyết thì anh có làm việc rồi. Bọn em chơi thân với nhau từ nhỏ. Phan Diệu đó rất thích ra vẻ, nhưng cô ta lại hậu đậu tự làm hỏng chuyện rồi quay sang giận dỗi mọi người.” Phùng Mị cười nói.
\r\n
\r\n“Thú vị vậy sao?” Minh Đăng cười theo. Hắn không ngờ Phùng Mị lại còn có mặt này.
\r\n
\r\nPhùng Mị chợt khựng lại. Minh Đăng dù sao cũng chưa thân đến mức cô có thể kể ra mọi chuyện, nhưng dù sao hắn cũng là chồng cô, Phùng Mị có chút khó xử. Minh Đăng thấy cô đang kể thì ngưng lại nên tò mò.
\r\n
\r\n“Sao vậy? Em không kể tiếp đi. Anh đang nghe đây.”
\r\n
\r\n“Em không muốn nói xấu người khác. Nhưng đúng là em với Phan Diệu không bằng lòng nhau lắm, chuyện con gái tị nạnh nhau cái này cái kia ấy mà. Có điều cô ta có nói gì không thích thì anh cứ kệ đi, nói chán thì cô ta tự im thôi.”
\r\n
\r\nCâu trả lời này khiến Minh Đăng thay đổi thái độ với Phùng Mị. Trước đây, hắn nghĩ cô cũng hơn thua, đanh đá như bao cô tiểu thư kiêu ngạo khác, dù sao Phùng gia lúc nào cũng thích phô trương.
\r\n
\r\nNhưng Phùng Mị lại có sự khiêm nhường đến đáng ngưỡng mộ. Lúc nãy thấy cô đối đáp Phan phu nhân cũng rất chuẩn, vừa giữ thể diện cho Phan Diệu, nhưng cũng tỏ ra không hề lép vế.
\r\n
\r\n“Rốt cuộc thì Phùng Mị, em còn giấu tôi những chuyện gì nữa đây?” Minh Đăng tự hỏi trong lòng.
\r\n
\r\nPhùng Mị với tay lấy chai nước uống vội. Cô cố ý tạo tình huống chen ngang cuộc trò chuyện. Vừa nãy tuy không nhìn thấy nhưng nghe lời nói bóng gió của Phan Diệu thì cô cũng đoán được bảy tám phần.
\r\n
\r\nPhùng Mị còn nhớ cuộc liên hôn này vốn dĩ là Bùi gia và Phan gia, hai nhà này thân thiết nhau từ trước. Phút cuối thì Minh Đăng tuyên bố sẽ cưới cô, đây là điều mà Phùng Mị cũng rất ngạc nhiên. Bởi thế, Phùng Mị cũng hiểu chuyện Phan Diệu không thích mình chỉ tăng thêm chứ không giảm đi.
\r\n
\r\nTuy nhiên thì với Phùng Mị cô mà nói, ngoại trừ là chuyện liên quan đến Phạm gia và Trần gia thì những nhà khác cô vốn dĩ không quan tâm. Minh Đăng nghĩ đúng, Phùng Mị cũng có sự kiêu hãnh thế gia. Khi cần đối đáp thị uy, cô không hề để thua thiệt. Dòng máu thượng đẳng chảy trong người Phùng Mị, cùng sự dạy dỗ của Phùng Chấn đã tạo cho cô một khí chất của mệnh phượng hoàng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo