Chương 30: Tính toán thiệt hại
\r\n
\r\n“E hèm.”
\r\n
\r\nTiếng Phùng Hạo tằng hắng ở cửa. Anh ta ghé sang đánh giá thiệt hại của mấy xấp vải, đang định tìm em gái thì bắt gặp cảnh uyên ương mặn nồng.
\r\n
\r\nPhùng Mị giật mình liền buông Minh Đăng ra.
\r\n
\r\n“Anh Hai, anh đến khi nào vậy?”
\r\n
\r\nCô nhanh chóng chỉnh đốn tóc tai, gương mặt đỏ ửng vì ngượng. Còn Minh Đăng thì vẫn còn đang luyến tiếc lắm nên có hơi khó chịu.
\r\n
\r\n“Anh làm phiền hai người rồi.” Phùng Hạo nhìn Minh Đăng cười khẩy.
\r\n
\r\n“Anh đến xem chỗ vải bị thiệt hại đúng không?” Phùng Mị nói vào trọng điểm khiến Phùng Hạo phì cười.
\r\n
\r\n“Ừ, anh thống kê xong rồi. Em xem qua đi.”
\r\n
\r\nPhùng Hạo đưa máy tính bảng cho Phùng Mị. Cô cẩn thận đếm lại số cuộn bị phá.
\r\n
\r\n“Đủ rồi. Để em bảo Yến Nhi xuất hoá đơn sang nhà Phan gia.”
\r\n
\r\n“Em cứ báo giá cả cuộn đi.” Phùng Hạo vừa hớp ngụm trà vừa bảo em gái.
\r\n
\r\n“Anh Hạo, làm vậy là cướp của đó. Một mét thôi là được rồi. Hoặc cao lắm là em sẽ tính theo tối thiểu một bộ váy. Vì thực chất chỗ bị cắt nham nhở em không dùng lại được.” Phùng Mị phản đối cách tính của anh mình.
\r\n
\r\n“Anh bảo em tính cả cây thì em cứ tính cả cây đi. Sau này sẽ có lợi cho em. Cứ làm theo đi, chuyện khác để anh lo.”
\r\n
\r\nMị nhìn Hạo đang cười ẩn ý. Cô thấy Hạo nháy mắt chợt nhận ra gì đó liền cười xòa chiều ý. Cô biết Phùng Hạo có tính toán thế nào.
\r\n
\r\nMị suy nghĩ một lúc rồi phì cười. Phan Diệu bày kế làm Mị phải bận rộn nhưng đồng thời lại ra tay cắt phá vải lung tung, vừa hay số đơn hàng mới cũng cần đến chỗ vải này. Phan Diệu tưởng mình quậy phá vậy là hay nhưng xem ra là tự chuốc họa vào thân rồi.
\r\n
\r\n“Vâng, thôi được rồi. Một cây thì một cây.”
\r\n
\r\nMinh Đăng có phần kinh sợ anh em nhà này. Hắn cười khinh trong lòng. Phùng gia vẫn là Phùng gia, dù là ai cũng đều mang dòng máu trịch thượng, tàn ác.
\r\n
\r\nRồi Minh Đăng cũng suy đoán một lúc. Phan Diệu nói rằng Mị sẽ sắp đắc tội với các phu nhân vì không may kịp đồ. Bây giờ, Phùng Hạo một đằng gửi hoá đơn, một đằng đi thông báo tin tức vải bị phá hỏng.
\r\n
\r\nSự tình thế này, phu nhân các nhà có muốn nổi giận cũng không được. Có khi chính họ phải là người run sợ vì dám động vào tài sản nhà họ Phùng mà chưa được cho phép.
\r\n
\r\nMinh Đăng đã hiểu thái độ bình thản kia của Mị là sao. Cô có dự đoán hết cả. Cô để mặc Phan Diệu muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm. Việc của cô là tiếp đãi chu đáo và giữ hoà khí với mấy vị phu nhân cao quý kia. Họ có muốn giận vì may váy trễ cũng không thể giận nổi.
\r\n
\r\nHắn thầm khen cô thông minh, lại vừa hay biết tận dụng lợi thế. Mị là một biến số mà hắn rất muốn khám phá. Cô tiểu thư này không hề đơn giản.
\r\n
\r\nĐang mải mê suy nghĩ thì Minh Đăng giật mình vì bị Phùng Hạo gọi.
\r\n
\r\n“Hôm nay, cậu không đến công ty sao?”
\r\n
\r\nMinh Đăng định thần lại thì dõng dạc đáp.
\r\n
\r\n“Không, hôm nay, tôi ở lại tiệm bảo vệ Mị. Tôi không muốn có thêm đám người nào khác lại ập đến gây khó dễ cho cô ấy.”
\r\n
\r\nPhùng Hạo nghe thế thì cười khẩy. Hắn còn lạ gì Minh Đăng, chắc hẳn hắn đang sợ Phan Diệu bép xép gì đó với Phùng Mị nên phải ở bên cạnh canh chừng.
\r\n
\r\n“Được. Nhờ cậu coi giúp tôi đứa em này. Dù sao công ty cũng đang trong đoạn đánh giá thiết kế. Có việc cần tôi sẽ gọi cậu.”
\r\n
\r\nPhùng Hạo nói xong thì chào Mị rồi đi về. Phùng Mị đem máy tính bảng ra quầy thu ngân để in hoá đơn. Cô còn cẩn thận viết một bức thư đính kèm.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo