Chương 28: Lãnh địa của Hồng Gai
\r\n
\r\nMị đi thẳng một mạch vào trong, lối phía sau phòng thử đồ. Trong đó là căn phòng riêng cô dành cho việc nghỉ ngơi. Nó giống với phòng ngủ của cô ở Phùng gia. Cô muốn đi ngủ một chút.
\r\n
\r\nMinh Đăng nãy giờ bị xem như không khí có chút không hài lòng. Anh chạy theo định kéo Phùng Mị lại nhưng bị hai vệ sĩ khác chặn ở lối đi. Minh Đăng cố ý nhướng mày nhưng hai vệ sĩ lãnh khốc kia không có chút biểu cảm nào.
\r\n
\r\nYến Nhi thấy vậy liền đi tới nói với hắn.
\r\n
\r\n“Cậu Đăng, cô Mị cần đi ngủ một chút. Cậu ngồi ở ghế đợi giúp em.”
\r\n
\r\n“Cô ấy thường hay như vậy sao?”
\r\n
\r\n“Dạ cũng không hẳn. Cô Mị chỉ gọi chú Huấn khi thật sự cần thôi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng ngồi xuống ghế. Hắn vẫy Yến Nhi lại hỏi dò.
\r\n
\r\n“Cô chủ của em biểu hiện vậy là sao?”
\r\n
\r\n“Chuyện gì cậu?” Yến Nhi ngơ ngác hỏi Minh Đăng.
\r\n
\r\n“Những chuyện xảy ra sáng giờ.”
\r\n
\r\n“À, thứ nhất, chị Mị không thích ai làm hỏng vải. Vải dệt làm ra bằng mô hôi công sức của Phùng gia nên dù 1cm cũng không được phá. Thứ hai, những lúc chị Mị bực bội và muốn ở một mình thì chị ấy sẽ đi về phòng ngủ một giấc. Ngủ nghỉ đầy đủ là khoẻ lại ấy mà.”
\r\n
\r\n“Còn những vệ sĩ này? Bọn họ canh gác ở đây lúc nào?”
\r\n
\r\n“Chú Huấn và vệ sĩ luôn chờ ở phòng dưới hầm xe. Chị Mị gọi thì họ mới đi lên.”
\r\n
\r\n“Nếu lúc nãy tôi vẫn xông vào phòng của Phùng Mị thì sao?”
\r\n
\r\n“Trời đất, ở đây không ai dám làm điều đó đâu. Mấy vệ sĩ chặn ở cửa như vậy sao mà cậu xông vào được.”
\r\n
\r\n“Cho dù tôi là chồng cô ấy?”
\r\n
\r\n“Phùng lão gia và cậu Hạo còn không được ấy chứ.” Yến Nhi khom người nói nhỏ nhỏ kiểu thần bí.
\r\n
\r\n“Cái gì?” Minh Đăng không tin vào tai mình.
\r\n
\r\n“Em nói thiệt. Chị Mị đã ra lệnh là không ai dám cãi đâu. Ở đây, chị Mị toàn quyền đấy. Không một ai dám cãi đâu.”
\r\n
\r\nMinh Đăng đang còn định hỏi thêm vào câu nhưng Yến Nhi đã từ chối vì nó còn việc phải làm. Hắn cũng không làm khó nó.
\r\n
\r\nMinh Đăng thật sự rất ngạc nhiên vì Phùng Mị như lột xác hoàn toàn, từ thần thái, ánh mắt nhìn, lời nói, cử chỉ, tất cả những cái này mới đúng với danh xưng Phùng tiểu thư, con gái cưng của Phùng Chấn.
\r\n
\r\nVậy là tin đồn Phùng Mị có sự hậu thuẫn riêng trong gia tộc là đúng. Cô tuy là con gái thứ, rất ít hay xuất hiện trong tập đoàn nhưng Minh Đăng đã để ý, bản hợp đồng nào đều cũng có chữ ký của cô thì mới chính thức được thông qua.
\r\n
\r\nHôm nay, hắn lại còn biết thêm, Mị có một lãnh địa của riêng minh. Đó là bất cả xâm phạm, luôn được canh chừng bởi những vệ sĩ tinh nhuệ. Cao Huấn đưa Phan Diệu lên taxi xong thì cũng trở vào. Anh ta khoanh tay, đứng chắn ở cửa, như thể hiện rằng, đây là nơi không ai được phép làm phiền.
\r\n
\r\nMinh Đăng đành ngồi xuống sofa chờ đợi. Hắn ngẫm nghĩ lại một số chuyện, suy nghĩ xem rốt cuộc Phùng Mị vì sao lại có đặc quyền như vậy. Nhưng có nghĩ thế nào hắn cũng không đoán được, đúng hơn là không dám đoán.
\r\n
\r\nCó khi, thông tin Phùng Mị bị ghẻ lạnh hắt hủi mà hắn vẫn thường nghe là giả cũng nên. Thật chất Phùng Mị không như những gì được người ta đồn thổi thêu dệt, nhưng nếu cô không phải như vậy thì tại sao chẳng có lời thanh minh nào.
\r\n
\r\nMinh Đăng càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ. Hắn đã từng nghĩ sẽ biến Phùng Mị thành một con rối mà tuỳ ý sai bảo, nhưng xem ra chưa chắc như vậy. Hắn chợt nhớ đến lời của ông Hoàng, bố của hắn. Ông ấy từng lên tiếng cấm cản hắn cưới Phùng Mị, còn tỏ thái độ đó không phải người hắn có thể mạo phạm.
\r\n
\r\nDo đó, Minh Đăng đã đợi lúc ông ta đi Ma Cao mà bày trò giữ chân, còn mình ở nhà thì dàn cảnh bày mưu với Phùng Hạo và Phùng Kiều, ép Phùng Chấn gả Mị cho bằng được. Hắn bắt đầu có chút phân vân về chỗ tin tức mà Phan Diệu đưa cho mình. Những sự việc gần đây cho thấy cô ta dần không còn lợi dụng được.
\r\n
\r\nMị ngủ một giấc thì thoải mái hơn hẳn. Cô chỉnh chu quần áo tóc tai rồi đi trở ra tiếp tục điều phối công việc. Vệ sĩ cũng lui xuống hết, trả lại khung cảnh êm đềm thường thấy ở tiệm may. Cô gọi Yến Nhi vào dặn dò trình tự công việc.

0.46173 sec| 2388.906 kb