Chương 27: Bị xử lý
\r\n
\r\nSau khi dàn xếp ổn thoả, Mị tiễn các vị phu nhân ra về.
\r\n
\r\n“Hôm nay coi như một buổi tham quan ạ. Rất cảm ơn các vị đã đến. Thư ký của cháu sẽ gọi điện nhắc lịch hẹn cho từng người ạ. Cháu sẽ chăm sóc đặc biệt cho từng phu nhân, đảm bảo để mọi người có một bộ váy mãn nhãn.”
\r\n
\r\n“Phùng tiểu thư đã nói vậy thì chúng ta yên tâm.” Trương phu nhân lên tiếng.
\r\n
\r\n“Nhưng mà cháu chỉ kịp may một áo cho mỗi vị để kịp cho bữa tiệc cuối năm. Còn những trang phục khác, cháu sẽ bàn bạc với mọi người để sắp xếp sự ưu tiên. May vội ráp ẩu sẽ phí lắm ạ.”
\r\n
\r\n“Phùng Mị nói rất có lý. Chúng ta cứ thế mà làm.”
\r\n
\r\n“ Vậy chúng ta về trước đây.”
\r\n
\r\n“Các vị đi thông thả.”
\r\n
\r\nPhùng Mị tiễn mọi người ra tận cửa, cẩn thận bảo Yến Nhi sắp xếp lịch hẹn và ghi chú lại những yêu cầu vừa rồi của từng người. Cô nhìn lại cuốn sổ tay ghi vội của mình, sắp tới sẽ rất bận rộn đây.
\r\n
\r\nMị quay lại chỗ phòng may. Minh Đăng đã nhanh chân bước tới dìu cô vào trong nhà nhưng Mị lướt đi ngang qua, không thèm chạm vào cánh tay đang đưa ra của hắn. Phùng Mị thấy nét mặt cau có của Phan Diệu thì đoán cô ta đang không vừa ý cái gì đó. Cô thở hắt một tiếng rồi nói với Phan Diệu.
\r\n
\r\n“Hôm nay, cô dắt khách tới, theo nguyên tắc, tôi sẽ chia cho cô 10% hoa hồng. Nhưng cô tự ý cắt tỉa chỗ vải quý này, mỗi một cm cũng đã rất mắc tiền, chi phí này tôi sẽ thống kê lại gửi về Phan gia. Nếu cô không còn việc gì thì mời về.”
\r\n
\r\nMinh Đăng và Phan Diệu đều bị ngữ điệu bình thản này của Phùng Mị làm cho sợ hãi. Lời nói từ tốn, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại có một uy lực khó tả.
\r\nPhan Diệu không chịu thua, cô ta giãy nãy hơn thua.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, cô đừng có đắc ý. Tôi dắt khách quý đến cho cô như vậy, chút vải cỏn con này mà cô đòi tính toán với tôi sao?”
\r\n
\r\nPhùng Mị cười khẩy. “Vải của Phùng gia mà cô gọi là vải cỏn con?”
\r\n
\r\nPhan Diệu thấy khoé mắt của Phùng Mị hiện lên vài phần độc ác liền im bặt không dám nói lại câu nào.
\r\n
\r\n“Yến Nhi, ghi lại. Tất cả chi phí tính cho Phan gia.”
\r\n
\r\n“Cô dám.” Phan Diệu quát lớn.
\r\nPhùng Mị nheo mắt làm điệu bộ kinh sợ tiếng hét chói tai kia. Sau đó, cô như một con người khác, thẳng lưng, khoanh tay trước ngực, thái độ dửng dưng nhìn Phan Diệu rồi nói bằng giọng điệu có phần ma mị.
\r\n
\r\n“Phan Diệu, cô chú ở nhà đã lớn tuổi rồi. Cô nên dành thời gian ở bên cạnh họ nhiều hơn. Thay vì chạy đến chỗ tôi múa võ mồm thì hãy về nhà phụng dưỡng cha mẹ, rồi tìm cho mình một tấm chồng, sống an phận thủ thường. Chẳng phải trước đây cô từng nói tôi như vậy sao? Nghĩ lại vẫn là nên cảm ơn cô lần nữa.”
\r\n
\r\n“Phùng Mị, cô dám nói tôi như vậy hả? Có ngon cô nói lại thử xem.”
\r\n
\r\n“Lời Phùng Mị này chỉ nói một lần. Nghe được hay không tuỳ cô.”
\r\n
\r\n“Phùng Mị kia, cô nhớ đấy, cô coi chừng tôi đấy.”
\r\n
\r\n“Yến Nhi, tiễn khách.”
\r\n
\r\nYến Nhi nhanh chân chạy ra mở cửa. “Cô Phan, xin mời.”
\r\n
\r\n“Hừ, cô nghĩ làm như vậy là hay hả. Tôi cứ không đi đấy. Tôi sẽ ở lì chỗ này để xem cô có thể làm gì.” Phan Diệu ăn vạ, ngồi xuống sofa.
\r\n
\r\nPhùng Mị day trán thở dài. Cô quay sang lấy cái bộ đàm trên quầy lễ tân.
\r\n
\r\n“Chú Huấn.”
\r\n
\r\nHai từ thốt ra gọn gàng mà sắc như dao. Rất nhanh sau, một người cao to lực lưỡng bước vào. Theo sau ông là mười người vệ sĩ to lớn dữ tợn không kém.
\r\n
\r\n“Cô Mị.” Chú Huấn cúi đầu chờ đợi.
\r\n
\r\n“Khiêng đi.” Mị thản nhiên ra lệnh.
\r\n
\r\nChú Huấn cùng hai vệ sĩ khác lập tức bước lại lôi Phan Diệu ra ngoài một cách thô bạo. Cô ta có la lối thất thanh, giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
\r\n
\r\nYến Nhi cười mỉa mai. “Ha ha, ta mời thì không chịu đi, đợi lôi đi mới chịu.”
\r\n
\r\nPhùng Mị nghiêm giọng nhìn Yến Nhi. “Yến Nhi, chị nói với em thế nào.”
\r\n
\r\n“Dạ, không được cười trên sự đau khổ của người khác.”
\r\n
\r\n“Được rồi, em giúp chị dọn bãi chiến trường một chút. Xong việc thì gọi điện cho anh Hạo đem vải khác tới cho chị. Rõ chưa?”
\r\n
\r\n“Dạ, em biết rồi.”
\r\n
\r\nMị nói xong thì đi thẳng vào phòng làm việc. Cô không thèm nhìn Minh Đăng suốt từ nãy giờ, xem hắn như vô hình. Còn hắn thì hết trố mắt lại há hốc xem cô xử lý Phan Diệu và chỉnh đốn nhân viên.
\r\n
\r\nĐây mà là Phùng Mị mà hắn ức hiếp mấy ngày nay sao? Lúc này, cô chính thức là Phùng tiểu thư cao lãnh của gia tộc. Hành động, lời nói đều quyết đoán, nhanh gọn, còn có vài phần lạnh lùng, tàn nhẫn. 

0.54671 sec| 2390.711 kb