Chương 13: Cái giá của việc nói dối
\r\n\r\n“Khi nào em về?”
\r\n\r\nTuyết ngó mắt thấy người nhắn tin là Minh Đăng liền muốn giật lấy mà mắng chửi vài câu. Phùng Mị lắc đầu tỏ ý không nên. Cô tiếp tục nhắn lại trả lời.
\r\n\r\n“Cỡ 7 giờ tối.”
\r\n\r\n“Sao lâu vậy?”
\r\n\r\n“Phải chờ kết quả.”
\r\n\r\n“Được, tôi đợi em ở nhà.”
\r\n\r\nPhùng Mị ngập ngừng nhưng cũng phải trả lời. “Được.”
\r\n\r\nCô vừa bỏ điện thoại xuống thì lại có cuộc gọi của ông Chấn. Mị nhanh chóng bắt máy. Cô chỉ nghe tiếng ông cười vui thông báo rằng công ty đã trúng dự án mới, giá trị còn gấp đôi cái trước. Ông vui vẻ khen cô đã làm tốt việc dỗ ngọt Mình Đăng mà không biết con gái ông đã trải qua việc kinh khủng như thế nào.
\r\n\r\nMị tắt máy mà thở dài ngao ngán. Cô buồn lắm, trong lòng cứ nặng nề không biết làm thế nào để thoát khỏi nó. Cô không muốn gặp Minh Đăng, cô không muốn về căn nhà đó, nhưng cô vẫn phải về.
\r\n\r\nBách Hoa kê cho cô một đơn thuốc cùng vài lọ thuốc bôi ngoài da, dặn dò cô ăn uống nghỉ ngơi cho tốt. Hằng ngày cứ ghé chỗ phòng khám để thoa thuốc, hoặc ngại thì Bách Hoa sẽ đến nhà. Tuyết bảo để mình lái xe chở về cho nhưng Mị lắc đầu. Cô phải tự mình đối mặt thôi.
\r\n\r\n“Cậu về cẩn thận. Thấy không ổn thì chạy đến nhà mình ngay. Biết chưa?” Tuyết dặn dò.
\r\n\r\n“Ừ, mình biết rồi.”
\r\n\r\nPhùng Mị lái xe về đến nhà cũng vừa đúng 7 giờ kém, còn hơn 10 phút để cô đi vào nhà. Cô cảm thấy trân quý 10 phút ngắn ngủi này. Đèn nhà hôm nay bật sáng, không còn tăm tối như mọi khi.
\r\n\r\nMinh Đăng ngồi trên sofa xem điện thoại. Thấy cô bước vào, hắn bỏ điện thoại xuống rồi vỗ tay bảo cô đến ngồi bên cạnh mình.
\r\n\r\nPhùng Mị làm theo. Cô đặt bịch thuốc và giỏ xách xuống bàn rồi ngồi vào sofa. Mình Đăng nhanh nhẹn bắt lấy cô ôm lại. Hắn nhìn bịch thuốc rồi nhìn cô cười cười, Phùng Mị bị cái nhìn dò xét của hắn dọa sợ.
\r\n\r\n“Hừm, đúng là đến bệnh viện nhỉ, vẫn có mùi thuốc sát trùng.” Minh Đăng lên tiếng xác nhận.
\r\n\r\n“Ý anh là gì?” Phùng Mị chợt cảm thấy bị xúc phạm với giọng điệu của hắn.
\r\n\r\n“Tôi chỉ nói thế thôi. Ngộ nhỡ em trốn tôi đến khách sạn m///ây m//ưa với tên ất ơ nào thì sao.” Minh Đăng lên giọng giễu cợt.
\r\n\r\n“Anh, anh đừng có quá đáng.” Mị gắt lên.
\r\n\r\n“Tôi quá đáng? Hay từ đầu em đã nói dối?” Mình Đăng đè cô xuống ghế, khống chế cô trong vòng tay.
\r\n\r\n“Tôi, tôi nói dối cái gì chứ?” Phùng Mị hoảng loạn trong lòng.
\r\n\r\n“Đêm trước hôn lễ.” Minh Đăng nheo mắt nhìn cô.
\r\n\r\n“Đêm, đêm trước hôn lễ thì sao chứ?” Phùng Mị tránh né, cô vờ không biết chuyện gì xảy ra.
\r\n\r\n“Em có làm gì thì tự em biết. Nhưng em phải hiểu dám nói dối Minh Đăng này thì cái giá không hề nhẹ đâu.” Hắn lại lên tiếng cảnh cáo.
\r\n\r\n“Tôi không biết anh muốn nói gì. Tôi không nói dối.”
\r\n\r\n“Xem ra vẫn còn chối nhỉ?”
\r\n\r\nMinh Đăng đã g/iữ ch/ặt gương mặt nhỏ nhắn của cô, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi nhỏ. Tất nhiên cái hôn không hề dịu dàng. Hắn ra sức như muốn cướp hết dưỡng khí của Phùng Mị. Cô bị ngạt thở mà cố đánh vào người hắn, nhưng cái hôn lại càng sâu hơn, sự khuấy đảo càng dữ dội hơn.
\r\n\r\nPhùng Mị ứa nước mắt, cô sắp tắt thở tới nơi thì Minh Đăng mới buông cô ra.
\r\n\r\n“Em không muốn kết hôn với tôi đến vậy sao? Đến nỗi dày công diễn kịch cho tôi xem để tôi chán ghét em?”
\r\n\r\nMị bị bắt bài, cô không có đường biện minh. Vậy là Minh Đăng đã biết việc cô cố ý dàn cảnh, thảo nào hắn lại gây khó dễ cho công ty. Phùng Mị tự trách bản thân ngu ngốc, cô đã chọc nhầm ổ kiến lửa rồi, à không, phải là tổ ong bắp cày mới đúng.
\r\n\r\n“Anh, anh biết rồi.” Mị lí nhí nói.
\r\n\r\n“Hừ, em xem thường Minh Đăng này quá. Cũng may đêm qua em biểu hiện rất tốt, nếu không thì tôi không dễ nuốt trôi cục tức này đâu. Minh Đăng tôi ghét nhất là bị kẻ khác qua mặt.”
\r\n\r\nPhùng Mị đỏ mặt khi nghe nhắc lại chuyện hôm qua. Cô nghiêng đầu tránh né ánh mắt của Minh Đăng.
\r\n\r\n“Tôi, tôi biết sai rồi. Anh có thể nhân từ bỏ qua lần này không?”
\r\n\r\n“Lần này?” Minh Đăng lên giọng.
\r\n\r\n“Không có tái phạm. Tôi đảm bảo. Anh có thể ra điều kiện. Tôi sẽ chuộc lỗi.”
\r\n\r\nMinh Đăng nhìn cô cười tà ác. Anh ra điều kiện gì cũng được sao?
\r\n\r\n“Vậy thì…”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo