Chương 18: Tìm điểm đồng cảm
\r\n
\r\nPhùng Mị cũng cảm thấy bữa trưa hôm nay thi vị hơn. Cô cũng không phải ăn cơm một mình nữa. Cô vừa ăn vừa hồi tưởng lại một vài mảnh ký ức.
\r\nMị dù là tiểu thư danh giá nhưng cô là nữ, trong nhà có quy định nam nữ không ngồi chung mâm.
\r\n
\r\nMà nữ quyến trong nhà cũng chỉ có mỗi mình cô, bà Hai và bà Tư thường dùng cơm trong phòng riêng. Bàn ăn đầy ắp thức ngon vật lạ nhưng chẳng có lấy một người cùng cô ăn cơm.
\r\n
\r\nDo đó, cô hay xin sang nhà Bách Hoa hay Gia Tuyết ăn cơm chung. Bên đó rất vui, rất náo nhiệt. Nhà Bách Hoa có hai chị gái lớn nấu ăn rất khéo. Nhà Gia Tuyết thì mẹ Ngà làm bánh rất ngon, cô có thể cùng học làm bánh với Gia Tuyết và Gia Ngọc. Nhưng mà số lần cô được ra ngoài chơi lại ít dần.
\r\n
\r\n“Ông coi mà quản lại con Mị. Bộ nhà này nghèo túng đến nỗi không cho nó được bữa ăn hay sao mà suốt ngày cứ chạy sang nhà người khác ăn chực thế.” Bà Hai nói với ông Chấn bằng giọng hoạnh hoẹ.
\r\n
\r\n“Chị Hai nói đúng đó anh. Dù biết là mấy nhà chúng ta có giao tình nhưng mà anh đâu thể để con gái cứ nhong nhong sang nhà họ thế. Người ngoài nhìn vào đánh giá chết.” Bà Tư chèn thêm vài câu.
\r\n
\r\nBị hai bà vợ nhéo nhéo bên tai khiến ông Chấn bực dọc quát lớn.
\r\n
\r\n“Bà Trinh đâu, sau này Phùng Mị chỉ được ra ngoài chơi hai ngày một tuần thôi. Còn lại thì ở nhà, không có lệnh của tôi thì không đi đâu hết. Rõ chưa?”
\r\n
\r\n“Vâng, tôi biết rồi, thưa ông chủ.”
\r\n
\r\nThấy Mị đang ăn thì đôi mắt rưng rưng, Minh Đăng buông đũa hỏi.
\r\n
\r\n“Em sao thế? Đang ăn tự dưng lại khóc. Đồ ăn có vấn đề sao?”
\r\n
\r\n“Không có gì. Chỉ là nhớ lại chuyện cũ làm em hơi xúc động thôi. Anh có thể dành thời gian đến dùng cơm với em thế này em rất vui.”
\r\n
\r\nPhùng Mị len lén lau khoé mắt đã ướt nhòe. Cô không phải dạng hở tí là khóc lóc uỷ mị nhưng mà đôi lúc không ngăn được sự tủi thân.
\r\n
\r\n“Em thật là. Sau này muốn cùng ăn cơm thì cứ gọi điện cho tôi. Tôi đón em đi ăn. Bây giờ thì ăn ngoan đi. Khóc nữa sẽ xấu đấy.”
\r\n
\r\nNghe Minh Đăng vừa dỗ vừa trêu mà Phùng Mị phì cười. Hắn nói sau này, vậy là cảnh tượng êm đềm này còn có thể diễn ra. Có phải chăng Ông Trời đã thương xót cô mà khiến Minh Đăng đối xử với cô chu đáo, ân cần như vậy.
\r\n
\r\nHai người kết thúc bữa trưa. Minh Đăng quay lại phòng may cùng Phùng Mị.
\r\n
\r\nCô thấy lạ tại sao hắn còn ở đây chưa chịu đi. Ngày thường mà nói thời gian với hắn là vàng là bạc, hiếm có khi nào mà hắn nhàn hạ, thảnh thơi thế này. Minh Đăng chỉ cười nói là hôm nay ít việc, lịch trình đang trống nên tiện thể ở tiệm may cùng với cô. Mị cũng không hỏi nhiều. Cô tập trung vào công việc.
\r\n
\r\nỞ một nhà hàng sang trọng, Phan Diệu bị cho leo cây thì tức tối không yên. Cô ta đã chuẩn bị hẳn một kế hoạch câu dẫn hoành tráng, vậy mà phút cuối Minh Đăng lại không đến. Cô ta bực bội đứng lên đi về. Phan Diệu quyết điều tra xem Minh Đăng vốn là vì việc gì quan trọng mà dám ngó lơ cô ta như vậy.
\r\n
\r\nMinh Đăng ngồi xử lý xong công việc thì cũng 5h30 chiều. Anh ta quay sang vẫn thấy Mị đang cặm cụi bên chiếc máy may. Chiếc đầm dạ hội cũng đã gần hoàn thiện, chỉ còn chờ ráp tay áo và cổ áo. Minh Đăng chiêm ngưỡng thành quả như một kiệt tác này. Hắn lại nhìn sang bộ đồ đơn giản mà Phùng Mị đang mặc trên người. Đúng là có sự khác biệt rất lớn.
\r\n
\r\nHắn nhớ lại tủ đồ của Phùng Mị sáng nay. Trong đó chỉ toàn là áo dài tay, quần dài, chân váy dài, chỉ có đâu chừng ba hay bốn cái áo tay ngắn, kiểu dáng basic, màu sắc nhã nhặn. Không có lấy một cái nào quá ngắn hay quá mỏng. Đúng là Phùng gia nuôi cô rất khéo, rất nghiêm.
\r\n
\r\nPhùng Mị may xong thì cũng là 6h30. Cô ngắm nghía lại lần cuối rồi cũng hài lòng mà bảo nhân viên xử lý những công đoạn cuối trước khi đóng gói giao cho khách. Nhưng đó chỉ mới là cái thứ hai, cô vẫn còn một cái nữa. Cô nhìn sang Minh Đăng ái ngại nói.
\r\n
\r\n“Hay là anh về nhà trước đi. Em còn may một cái nữa. 2h giờ chiều mai là phải giao khách rồi. Em ở lại cắt vải và lên khuôn trước để nhân viên dễ ráp.”
\r\n
\r\nMinh Đăng cũng cảm thấy hơi chán khi ngồi mãi một chỗ. Hắn đứng lên, gật đầu đáp.
\r\n
\r\n“Thôi được. Tôi chờ em ở nhà. Em cũng đừng gắng sức quá.”
\r\n
\r\n“Vâng, em biết rồi.” Phùng Mị tiễn Minh Đăng ra cổng. Anh hôn cô tạm biệt rồi lái xe về trước. 

0.48598 sec| 2394.688 kb