Chương 26: Cố ý bày trò
\r\n
\r\nMị đến tiệm đã thấy Yến Nhi mếu máo sắp khóc tới nơi.
\r\n
\r\n“Chị Mị, chị nhanh vào trong xem đi. Vải bị Phan Diệu cắt hết rồi.”
\r\n
\r\nPhùng Mị nghe xong tia mắt đã tràn đầy giận dữ. Cô vừa đi vừa hỏi.
\r\n
\r\n“Vệ sĩ đâu? Sao không cản cô ta lại?”
\r\n
\r\n“Chuyện này…”
\r\n
\r\nChưa chờ Yến Nhi trả lời thì cô đã vào đến phòng may. Cảnh tượng trong phòng đúng là rất hỗn loạn, vải vụn vương đầy ra đất. Nhưng Mị ngạc nhiên hơn là không phải chỉ có một mình Phan Diệu mà còn có những phu nhân của nhà khác. Họ đang cùng nhau đánh giá những mẫu vải vị cắt nham nhở.
\r\n
\r\nMinh Đăng chạy theo phía sau Mị. Hắn cũng bàng hoàng nhìn bãi chiến trường. Hắn ném ánh nhìn căm phẫn về phía Phan Diệu. Cô ta có chút sợ hãi nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi cất giọng éo éo.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, cô tới trễ quá nhé. Đi làm như vậy không được đâu. Hôm nay, tôi dắt phu nhân các họ tộc lớn đến chỗ cô may áo. Đừng nói tôi không biết quan tâm chị em. Lần này cô trúng mánh, nhớ phần của tôi đó.”
\r\n
\r\nPhùng Mị cố nén cơn giận mà nặng ra một nụ cười công nghiệp. Cô bước đến chỗ Phan Diệu niềm nở nói.
\r\n
\r\n“Chào các vị. Cảm ơn các vị đã đến ủng hộ. Cảm ơn cô Diệu đã giới thiệu. Mọi người cần may gì cứ ngồi xuống xem mẫu để lựa kiểu.”
\r\n
\r\nMai phu nhân lên tiếng nói.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, cháu đến rồi. Chờ cháu nãy giờ đấy. Lần trước dự tiệc Phan gia, thấy Phan phu nhân diện chiếc váy quá là đặc biệt đi nên chúng ta đã nhờ Phan Diệu chỉ đường. Cháu có thể may cho chúng ta một chiếc váy giống của Phan phu nhân không?”
\r\n
\r\nPhùng Mị nhìn Mai phu nhân cười dịu dàng.
\r\n
\r\n“Váy ở chỗ cháu là độc quyền. Cô cứ chọn khuôn mẫu và form dáng. Sau đó, cháu sẽ theo đặc điểm hình thể của từng người, kết hợp với loại vải để cho ra chiếc váy mang màu sắc riêng.”
\r\n
\r\nCô liếc nhìn sang Phan Diệu nói tiếp, ném cho cô ta một cái trừng mắt rồi quay lại tiếp chuyện Mai phu nhân.
\r\n
\r\n“Váy của Phan phu nhân có vẻ đẹp thanh cao, sang trọng, phù hợp với vai trò là gia chủ của bữa tiệc. Các phu nhân lựa áo có thể nói cho cháu biết là mình đến dự hay là chủ nhà. Cháu sẽ thiết kế cho phù hợp. Đảm bảo làm nổi bật sự cao sang, quyền quý và vẻ đẹp kiều diễm của từng người.”
\r\nMai phu nhân rất hài lòng với câu trả lời của Phùng Mị. Trương phu nhân cũng gật đầu khen hay.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, cháu ăn nói khéo quá. Thảo nào mà cuộc thương lượng nào của Phùng gia cũng đều thắng lớn. Phùng Chấn đúng là có bảo vật trong tay mà.”
\r\n
\r\nMị tỏ vẻ lúng túng gãi đầu đáp.
\r\n“Cô Trương quá khen, cháu cũng có sao nói vậy thôi ạ, tuyệt đối không khoa trương. Các phu nhân ai cũng là một đoá mẫu đơn quý giá, cháu sẽ cố gắng làm nổi bật vẻ đẹp của từng người.”
\r\n
\r\nTrương phu nhân cười hiền hậu.
\r\n“Thật là nôn nóng quá. Chúng ta không chờ được rồi. Nào nào, Phùng Mị, bắt tay lấy số đo cho bọn ta đi.”
\r\n
\r\nPhùng Mị cứ thế bị mấy phu nhân kéo đi vào phía trong, nơi có sofa dài để tiếp nhiều khách. Cô hoàn toàn bị tách biệt với Minh Đăng và Phan Diệu.
\r\n
\r\nPhan Diệu lúc này mới ưỡn ẹo tiến lại ôm lấy Minh Đăng. Cô ta nũng nịu.
\r\n
\r\n“Anh thấy em có giỏi không? Em giới thiệu khách sộp cho vợ anh đấy nhé. Anh thưởng cho em thế nào đây?”
\r\n
\r\nMinh Đăng lườm cô ta một cách lạnh lùng. Nhưng tay hắn vẫn để ở eo của Phan Diệu, hung hắn nhéo lấy một cái rất mạnh. Hắn trầm giọng hỏi.
\r\n
\r\n“Cô quậy đủ chưa?”
\r\n
\r\n“Em có quậy gì đâu chứ?”
\r\n
\r\n“Cô đem người đến phá tiệm may của Phùng Mị. Tôi không tha cho cô đâu.”
\r\n
\r\n“Vậy anh sẽ làm gì em?” Phan Diệu tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn diễn rất đạt.
\r\n
\r\n“Cô sẽ hối hận đấy.” Minh Đăng ghé tai Phan Diệu gằn từng tiếng đe doạ.
\r\n
\r\n“Em sẽ không hối hận đâu.” Phan Diệu chẳng vừa gì, cô ta vừa đáp vừa đặt tay lên đũng quần của Minh Đăng mà xoa nắn nhịp nhàng.
\r\n
\r\nNếu là trước đây, Minh Đăng sẽ cảm thấy hài lòng với hành động này của cô ta. Có khi lại cùng Phan Diệu mây mưa một đêm. Nhưng hôm nay thì khác, hắn tỏ ra chán ghét Phan Diệu thấy rõ. Có lẽ vì đêm qua đã quá thỏa mãn nên hắn chẳng còn hơi sức quan tâm đến cô Phan tiểu thư nóng bỏng này nữa.
\r\n
\r\nMinh Đăng cúi nhìn bộ váy ngắn cũn cỡn với chất vải như có như không trên người Phan Diệu mà lộ ra nụ cười khinh rẻ, đáy mắt tràn đầy vẻ coi thường. Đối với hắn bây giờ, Phan Diệu còn không bằng một sợi tóc của Phùng Mị.
\r\n
\r\n“Cô khát tình thì nên tìm bọn trai bao giải khuây, không nên điên tiết động vào Phùng Mị như vậy.”
\r\n
\r\n“Anh một tiếng Phùng Mị, hai tiếng Phùng Mị. Có phải anh thật sự xem cô ta là vợ rồi hay không?” Phan Diệu bực mình nói lớn chẳng kiêng dè.
\r\n
\r\n“Phan Diệu.” Minh Đăng nạt lớn. “Cô đừng quên cô đang đứng ở đâu.”
\r\n
\r\nPhan Diệu bị thái độ cứng rắn của Minh Đăng dọa sợ thật sự. Cô ta không nghĩ có ngày hắn dám lớn tiếng thị uy với cô như vậy. Trước đây, chỉ cần cô ta chau mày là kiểu gì hắn cũng đáp ứng, xem ra bây giờ vị trí của cô ta trong lòng hắn đã không còn. Phan Diệu liền đổi thái độ xuống nước.
\r\n
\r\n“Anh Minh Đăng, sao anh nỡ la em? Người ta mới giỡn có một chút mà sao hôm nay anh khó khăn với em quá vậy?”
\r\n
\r\nMinh Đăng nhìn cô ta mà giận dữ vẫn chưa nguôi. Anh đang định nói thêm gì đó thì Phùng Mị cùng những phu nhân khác cùng nhau bước trở ra.
\r\n
\r\nHắn nghe tiếng cô liền dãn nét mặt, trở về trạng thái ôn hoà, nhã nhặn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo