Chương 11: Nước cờ bị tính sai
\r\n\r\nPhùng Mị mơ màng tỉnh dậy. Ánh nắng chói chang đã chiếu đến tận giường khiến cô không thể không mở mắt xem xét. Cô nhúc nhích người, cảm thấy đau đớn không tả xiết. Đêm qua với cô là một đêm kinh hoàng.
\r\n\r\nCô khó khăn ngồi dậy, trên người lúc này là chiếc áo sơ mi đen của Minh Đăng. Còn hắn thì đã biến đi đâu mất dạng. Vậy cũng tốt, cô không muốn đối diện với hắn lúc này, Phùng Mị nhớ lại dáng vẻ h//ung h//ăng có phần đi//ên lo//ạn của hắn liền bất giác rùng mình. Cô đã cưới nhầm phải thứ gì không biết.
\r\n\r\nMị chồm người lấy điện thoại, cô thấy hắn nhắn tin bảo ở nhà đợi hắn, hắn có việc phải đi xử lý sẽ về ngay. Trong đầu cô lúc này chỉ muốn mau chóng chạy đến tiệm may, nơi đó có khi cô còn được an toàn.
\r\n\r\nMãi một lúc cô mới lết được vào phòng tắm. Mỗi một bước đi đều như bước lên trăm ngàn cây kim tạo nên sự đau buốt không thôi. Cô chống người lên bồn rửa mặt, xả nước rửa qua mắt mũi kèm nhèm. Đánh răng rửa mặt xong, cô bước tới xả nước tắm rửa.
\r\n\r\nKhi vừa cởi áo ra, Phùng Mị thét lên khi nhìn thấy mình trong gương. Trời ơi, đó không còn là cô nữa. Cơ thể tr//ắng tr//ẻo đã đ/ầ/y r/ẫ/y những dấu cắ//n, v//ết c//à/o, tất cả đã b//ầm tí//m, t//ấy đ//ỏ đ//áng s//ợ. Cô vội xem phần lưng, nó th//ảm h//ại không có từ ngữ nào diễn tả nổi. Phùng Mị kh//uỵu xuống sàn khóc nấc từng tiếng.
\r\n\r\n“Minh Đăng, tên kh//ốn ki//ếp. Đồ s//úc s///inh. Đồ c//ặ//n b//ã.” Phùng Mị gào lên.
\r\n\r\nMị co ro ôm lấy hai vai, cô cảm thấy t//ủi nh//ục vô cùng. Cho dù trên giấy tờ đó là chồng cô nhưng những v//ết tí//ch này rõ ràng là cư//ỡng b//ức, b//ạo hà//nh, chẳng còn ra con người nữa. Minh Đăng thật sự là một con q//uỷ đ//á/ng s//ợ.
\r\n\r\nKhóc được một lúc, Phùng Mị cố gắng bò dậy đi tắm. Cô phải tẩy trôi hết cái thứ dơ bẩn mà Minh Đăng để lại trên người mình. Nước vừa chạm vào vết thương liền truyền cho cô cảm giác đau buốt. Mị run người khóc thảm. Ai có thể cứu vớt cô lúc này bây giờ.
\r\n\r\nCô xả nước trong bồn, dùng gói là thảo mộc mà mẹ Tư đã chuẩn bị cho vào, không quên cho vài giọt tinh dầu oải hương, tất cả toàn là những thứ có thể giúp cô g//iảm đ//au. Cô không biết vô tình hay đoán trước mà mẹ Tư đã gửi cho cô.
\r\n\r\nPhùng Mị ngâm người trong bồn nước ấm nóng, nó giúp cô dễ chịu một chút. Cô nhắm mắt tựa đầu vào thành bồn, trong lòng tự trách bản thân đã tính sai một nước cờ. Cô không ngờ Minh Đăng lại khó đoán như vậy, hắn vậy mà lại thật sự ra tay không thương tiếc.
\r\n\r\nCô nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy không đúng. Rõ ràng hắn rất kỳ thị cô. Từ vụ việc hắn nhận nhầm Phùng Châu là cô rồi cố ý theo dõi, sau là bắt gặp cô ta đang c//ặp k//è một người đàn ông xa lạ ở kh//ách s//ạn, ánh mắt của hắn nhìn cô vẫn luôn là khinh ghét. Mị cố ý thừa nhận việc mình là người h//ư h//ỏng để đ//ánh vào lòng sĩ diện của Minh Đăng, é//p hắn nhìn cô một cách chán ghét.
\r\n\r\nTrừ những dịp cùng phải xuất hiện ở công ty để phỏng vấn với cánh truyền thông, ngoài ra có khi cả ngày hai người còn không chạm mặt nhau. Lúc hắn ở nhà thì cô ở xưởng may. Khi cô về nhà thì hắn đã đóng cửa ở yên trong phòng, hoặc có khi hắn đi đâu cả mấy ngày không về, không thấy tâm hơi.
\r\n\r\nTuy vậy, Phùng Mị lại cảm thấy sự lạnh nhạt đó làm cho cô dễ chịu. Đó cũng là mục đích của cô. Ba năm, chỉ cần chịu đựng trong vòng ba năm thì cô có thể đệ đ//ơ/n l//y h//ôn, chính thức đi tìm niềm hạnh phúc và tự do của riêng mình. Do vậy mà trong suốt quá trình cô luôn giữ thái độ ôn hoà, nụ cười công nghiệp luôn ở trên môi, nói năng nhỏ nhẹ, nhượng bộ thấy rõ.
\r\n\r\nPhùng Mị đã tưởng kế hoạch đó không hề có sơ hở. Cô quên mất còn một kẻ ở GenZ mà cô chưa xử lý, đó là Diều Hâu. Vậy là hắn đã ẩn thân thành công, bí mật trở về nước mà không ai hay biết. Chuyện này cô nhất định phải dặn dò lại Cao Huấn theo sát hắn. Mị chợt nhíu mày, nếu đúng là Diều Hâu và Minh Đăng có quen biết và đang hợp tác thì mọi chuyện sẽ phức tạp hơn.
\r\n\r\nMị thở dài, trượt dài cơ thể trong nước thảo mộc. Nếu như cuộc sống sau này của cô vẫn là những ngày ki//nh h//oàng như hôm qua thì Mị phải tính kế thoát thân ngay thôi. Cô cũng đã tính trước một số tình huống. Nhưng rồi cô lại nghĩ về gia đình mình, về công ty, về bố, Phùng Hạo, Phùng Kiều. Cô thì có thể thoát nhưng còn mọi người thì phải làm sao đây, Phùng Thị sẽ phải làm sao.
\r\n\r\nCô cười một tràng dài đầy ai oán. Minh Đăng nói đúng, cô không có quyền lựa chọn. Con đường chông gai đó cô bắt buộc phải đi qua. Cô chợt nhớ lại cuộc trò chuyện với ông Chấn. Không phải tự dưng mà bố cô lại đến tận tiệm may chỉ để hỏi thăm chuyện hôn nhân cơm không lành canh không ngọt của con gái.
\r\n\r\nDù ít hay nhiều thì cô cũng nghe ra sự ẩn ý của ông rằng Minh Đăng đang cố ý làm khó gia đình mình.
\r\n\r\n“Phùng Mị, chuyện hôn nhân của con và Minh Đăng dạo này thế nào? Cưới nhau cũng được nửa năm rồi.” Ông Chấn lên tiếng dò xét.
\r\n\r\n“Bọn con vẫn rất tốt ạ.” Phùng Mị nhẹ nhàng trả lời.
\r\n\r\n“Ừ, vợ chồng mới cưới, có gì thì từ từ bảo ban nhau. Con là vợ phải biết ý nhường nhịn chồng, vun vén gia đình, có biết không?”
\r\n\r\n“Vâng, con biết mà.”
\r\n\r\nÔng Chấn nhận lấy chén trà từ tay con, uống cạn một hơi rồi bất giác thở dài.
\r\n\r\n“Bố, có chuyện gì vậy? Con thấy bố không được vui.” Phùng Mị lo lắng hỏi.
\r\n\r\n“Công ty mình lại bị trượt mất hạng mục tốt. Bố đã rất tự tin vào nó, nhưng phút cuối lại có thay đổi bất ngờ. Thật là không lường trước được.”
\r\n\r\n“Hạng mục đó chẳng phải là Minh Đăng làm chủ dự án sao? Có anh ấy dẫn dắt làm sao mà lại trượt được chứ?”
\r\n\r\n“Đúng vậy. Cũng vì có Minh Đăng nên bố không theo sát. Cho nên, Phùng Mị, bố phải nhắc nhở con chăm sóc tốt cho Minh Đăng, đừng để nó buồn lòng.”
\r\n\r\nÔng Chấn nắm tay con gái vỗ nhẹ tỏ ý giao phó sự mong mỏi của mình. Phùng Mị hiểu ý lập tức trấn an ông.
\r\n\r\n“Bố yên tâm, con sẽ chú ý.”
\r\n\r\n“Được, vậy nhờ vào con cả đấy. Chỉ một thời gian thôi, bố sẽ đưa con trở về.”
\r\n\r\nMị rơm rớm nước mắt nhìn bố. Ông lặng lẽ xoa đầu cô, rồi bảo mình có hẹn với mấy vị khách nên phải đi trước. Phùng Mị tiễn ông Chấn ra tận cửa. Cô đứng lặng nhìn theo xem chiếc xe chở ông rời đi mà trong lòng rối như tơ vò.
\r\n\r\nLời nói của ông Chấn khiến cô suy nghĩ rất nhiều.
\r\n\r\nMị day trán tìm cách tháo gỡ. Nước cờ đã bị tính sai, tổn thất chính là bản thân cô lúc này, cô phải tìm được đường khác để rút lui.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo