Chương 16: Nhớ vợ
\r\n
\r\nMinh Đăng vào công ty nhưng ngồi cả buổi chẳng thể làm gì nên hồn, trong đầu hắn cứ lởn vởn hình bóng của Phùng Mị, làn da, ánh mắt, cả những tiếng kêu đầy mê hoặc. Hắn nhớ lại dòng máu đỏ tươi đêm hôm đó thì lại bật cười. Người con gái đó vậy mà chính thức trở thành người của hắn.
\r\n
\r\nMinh Đăng ngả người ra ghế, hồi tưởng một chút về quá khứ. Lần đầu hắn gặp Phùng Mị là năm cô 16 tuổi. Khi đó, cô đi cỗ vũ cho anh trai Phùng Hạo và hai người bạn Gia Kỳ, Gia Tuyết trong cuộc thi đấu kiếm liễu toàn quốc.
\r\n
\r\nỞ hàng ghế ban tổ chức, hắn đã nhìn thấy gương mặt thanh tú sáng như trăng rằm của cô. Khoảnh khắc đó, nụ cười tươi tắn của Phùng Mị đã chiếm trọn trái tim của hắn. Nhưng Phùng gia trước giờ khá nghiêm khắc, họ không để nữ nhân trong nhà gặp riêng bất kỳ ai bên ngoài.
\r\n
\r\nPhùng Mị đi học hay đi đâu chơi cũng có quản gia và vệ sĩ đi cùng. Mà bạn bè cô qua lại cũng chỉ có mỗi hai cô con gái Phạm gia là Bách Hoa và Trần gia là Gia Tuyết. Tất cả môn học ngoại khóa đều có gia sư về nhà. Do đó, việc tiếp cận Phùng Mị là không dễ dàng. Nhưng như vậy lại càng khiến Minh Đăng cảm thấy có chút hứng thú muốn chiếm hữu.
\r\n
\r\nPhùng Mị không hề hay biết luôn có một ánh mắt dõi theo sự trưởng thành của cô, nếu không phải nói là nhất cử nhất động đều trong tầm ngắm. Đến cái lúc Phùng Mị đi du học tại Pháp theo ngành thiết kế thời trang, Minh Đăng cũng đăng ký học một khóa kiến trúc ở đó. Nhưng tất nhiên, tiểu thư Phùng gia vẫn bị giám sát chặt chẽ. Đến nhà ở cũng là được thuê riêng.
\r\n
\r\nMinh Đăng có gặp cô mấy lần ở trường. Hai người cũng có nhận đồng hương, trao đổi số điện thoại, nick chat, cùng tham gia sinh hoạt ở câu lạc bộ nhạc kịch ở trường. Nhưng vài hôm tiếp theo, Minh Đăng không thấy Phùng Mị gọi điện hay nhắn tin cho mình như thỏa thuận, cũng chẳng còn thấy cô đến câu lạc bộ.
\r\n
\r\nHắn không biết cô xảy ra chuyện gì liền chạy đến nhà tìm thì nhà ở cũng bị đổi đi chỗ khác. Sau đó, Minh Đăng nhận được một cuộc gọi, người đó tự xưng là quản gia của Phùng gia, người đi theo bên cạnh Phùng tiểu thư. Minh Đăng nhanh chóng đến gặp.
\r\n
\r\nNgười quản gia nhìn hắn bằng ánh mắt trịch thượng, bà ta nói rằng cô Phùng
\r\nMị sẽ không qua lại với kẻ có thân phận thấp hèn, bảo hắn nên tránh xa cô ra. Và hắn cũng biết cô đã chuyển trường, chuyển luôn chỗ ở.
\r\n
\r\nLúc đó, Minh Đăng đã rất tức giận. Hắn nghĩ Phùng Mị làm vậy là khinh thường mình, khinh thường gia tộc họ Bùi. Hắn đem lòng thích cô thì có gì là sai. Thân phận là gì mà khiến cô khinh rẻ tình cảm chân thành của hắn như vậy. Nộ khí trong lòng Minh Đăng dâng cao và tạo cho hắn một quyết tâm, sẽ có ngày hắn khiến cho Phùng gia phải quỳ lạy sự giúp đỡ Bùi Minh Đăng này.
\r\n
\r\nBiết được Phùng Chấn sẽ dùng Phùng Mị để làm liên hôn kinh tế nên Minh Đăng cũng chẳng phải vội vàng lấy lòng. Hắn tập trung xây dựng sự nghiệp, đưa Bùi gia từ một tộc họ chẳng mấy tiếng tăm trở thành trụ cột trong ngành bất động sản và xây dựng. Biết bao tòa nhà chọc trời hay công trình cầu đường đều có tiếng nói của Bùi gia mà đại diện là Bùi Minh Đăng, con trai trưởng của Bùi Minh Hoàng.
\r\n
\r\nMãi những năm sau khi Phùng Mị học xong về nước, thấy cô làm việc ở tiệm may, hắn có cố tình đi ngang vài lần nhưng đúng là cô không nhận ra hắn. Thái độ phớt lờ của Phùng Mị lại càng khiến Minh Đăng tin rằng cô đang có thành kiến với hắn, rằng lời quản gia nói năm xưa là đúng. Phùng Mị đích thị là một cô tiểu thư đỏng đảnh, khinh người.
\r\n
\r\n“Giám đốc.” Tiếng thư ký Bình vang lên đưa Minh Đăng về thực tại.
\r\n
\r\n“Chuyện gì?” Hắn bực dọc hỏi.
\r\n
\r\n“Đã tới giờ trưa rồi. Lịch trình hôm nay là đi ăn trưa với cô Diệu của Phan gia.”
\r\n
\r\n“Huỷ lịch đi. Tôi không muốn đi ăn với Phan Diệu đó nữa.”
\r\n
\r\n“Chuyện này…” Thư ký Bình có chút ngập ngừng.
\r\n
\r\n“Tôi bảo huỷ lịch thì cứ huỷ lịch đi.” Minh Đăng nhắc lại với thái độ không vui.
\r\n
\r\n“Dạ dạ, tôi biết rồi, tôi huỷ lịch.”
\r\n
\r\nMinh Đăng liếc nhìn đồng hồ, hắn đứng lên lấy chìa khoá xe, chuẩn bị bước ra ngoài thì quay lại hỏi thư ký Bình.
\r\n
\r\n“Chiều nay có lịch trình gì quan trọng không?”
\r\n
\r\n“Dạ chỉ có ăn trưa cùng cô Phan Diệu, sau đó bàn bản vẽ với giám đốc Cường.”
\r\n
\r\n“Trưa nay, tôi sẽ ăn trưa cùng vợ tôi, sẵn tiện ở tiệm may chờ cô ấy. Cậu bảo giám đốc Cường gửi bản thảo qua email, tôi sẽ xem rồi bảo cậu ta cần sửa những gì. Có ai liên hệ thì bảo tôi bận, không tiếp. Rõ chưa?”
\r\n
\r\n“Dạ rõ ạ.”
\r\n
\r\nThư ký Bình cúi chào. Cậu ta thơ thẩn nhìn bóng lưng của Minh Đăng bước ra ngoài. Ăn trưa cùng vợ sao? Có bao giờ cậu ta thấy chủ của mình đoái hoài tới cô vợ này đâu. Mấy lần trước còn để Phùng Mị chờ mãi ở sảnh. Thư ký Bình bất giác cười khoái chí, không lẽ hai người họ đã có bước tiến mới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo