Chương 19: Bị cho leo cây
\r\n
\r\nMinh Đăng về nhà thay đồ, tắm rửa rồi vào bếp loay hoay nấu gì đó. Mặc dù hắn là nam nhưng tài nấu nướng cũng rất khá. Lúc trưa thấy Mị ăn uống thất thường nên hắn có chút thương xót, định sẽ nấu cho cô một chút súp tẩm bổ.
\r\n
\r\nMị nhắm thấy còn lâu lắm mới có thể xong liền nhắn tin cho chồng.
\r\n
\r\n“Em sẽ về trễ. Anh đừng chờ em. Cứ ăn uống và nghỉ ngơi trước đi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng nhắn lại.
\r\n
\r\n“Không sao. Em xong thì về. Anh đợi.”
\r\n
\r\nDù rằng nói là sẽ đợi nhưng chỉ mới ngồi chừng 30 phút là Minh Đăng lại thấy sốt ruột. Hắn không phải chưa từng kiên nhẫn chờ đợi ai nhưng số lần như vậy là vô cùng hiếm hoi. Trước giờ toàn là người khác phải chờ hắn.
\r\n
\r\nMinh Đăng chờ đến tận 11h đêm mà vẫn chưa thấy bóng dáng Phùng Mị đâu. Hắn mới chợt nhận ra rằng thì ra lúc hắn không đoái hoài tới cô thì việc cô có về nhà hay không hắn cũng không biết. Cô đang ở đâu, đi với ai, làm gì, hắn đều không biết. Minh Đăng bắt đầu cảm thấy khó chịu khi bị cho leo cây.
\r\n
\r\n“Mị, em đang ở đâu?” Minh Đăng tiếp tục nhắn tin.
\r\n
\r\n“Em còn ở xưởng may. Đơn này gấp lắm. Anh ngủ trước đi.” Mị nhắn lại.
\r\n
\r\n“Gấp thế nào mà không về nhà?”
\r\n
\r\n“Đơn này quan trọng lắm. Là của phu nhân Phan gia. Đầu giờ chiều ngày mai là khách lấy hàng rồi. Em không muốn có sơ sót.”
\r\n
\r\nMị nhắn lại một hình mặt mếu với đôi mắt rưng rưng khiến cho hắn đang tức giận thì cũng phải bật cười. Thì ra cô còn có thể vì công việc mà quên ăn quên ngủ, đến nhà cũng không thèm về như thế này đây.
\r\n
\r\n“Lý do hay đấy Phùng Mị, ông đây phải uốn nắn em lại.”
\r\n
\r\nMinh Đăng nghĩ thầm, rồi thở hắt đi cất lại thức ăn vào tủ lạnh. Uổng công hắn chuẩn bị đồ ăn cho cô. Cô thì vì một cái váy mà bỏ hắn ở nhà.
\r\nHồi nào giờ hắn chưa trải qua sự tủi thân như thế này, đúng là có chút kỳ lạ. Nó rất khác so với những gì đã xảy ra trong quá khứ của hắn. Phải chăng là vì bây giờ trong tim của hắn đã có một chữ “tình”.
\r\n
\r\nHắn vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ, hắn nhớ lại những lần Mị nhắn tin hỏi hắn có về ăn cơm không nhưng bị hắn ngó lơ. Hắn tự hỏi lúc đó liệu rằng cô có khó chịu như hắn lúc này hay không. Nếu là Mị thì cô sẽ phải làm như thế nào.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, em hay lắm. Đừng thấy tôi vừa quan tâm em một chút là lên mặt”.
\r\n
\r\nMinh Đăng tự chửi vu vơ vài câu. Hắn dọn dẹp xong thì về phòng ngủ. Nhưng càng cố ngủ thì hắn lại càng thấy hình ảnh Phùng Mị hiện ra rõ hơn. Chiến binh của hắn lại rạo rực không yên. Chết tiệc, lúc này mà nó lại dựng ngược như vậy. Minh Đăng bắt đầu điên tiết. Hắn muốn ngủ cũng không ngủ yên.
\r\n
\r\nMinh Đăng thử hết cách này đến cách khác, hắn đành ngâm người trong bồn tắm cả buổi. Hắn xoa trán khổ sở. Hắn chưa từng nghĩ rời Phùng Mị lại khiến hắn khốn đốn thế này. Ngày mai, cô về hắn nhất định bắt cô trả gấp đôi, gấp ba.
\r\nHắn rời bồn tắm, quấn khăn ngang người rồi đi về giường. Minh Đăng lấy chai rượu làm vài ly cho dễ ngủ, nó như một thói quen của hắn. Hình ảnh của Phùng Mị vẫn quấy nhiễu tâm trí hắn. Minh Đăng cười khổ. Hắn nào có ngờ mới xa cô có vài tiếng thì thành ra thế này. Biết trước như vậy, hắn đã ở lại tiệm may.
\r\n
\r\nNếu là những cô gái khác, chắc chắn chẳng ai dám cho hắn đợi quá 3 phút. Minh Đăng trước giờ luôn làm chủ mọi việc, dù là làm việc hay chơi bời. Phụ nữ với hắn mà nói, chỉ có thể phục tùng, không có chuyện ngó lơ. Hắn ở trên cao quá lâu, cao ngạo quá lâu.
\r\n
\r\nHắn vẫn nghĩ sau những lần sát phạt của mình, Phùng Mị cũng sẽ giống như những người khác mà nghe lời hắn răm rắp, cũng sẽ xu nịnh lấy lòng, cũng sẽ bày ra dáng vẻ quyến rũ để níu kéo hắn. Đó chính là điểm sai lầm của hắn.
\r\n
\r\nPhùng Mị mặc dù có sợ hãi, nhưng cô vẫn kiên định với những quyết định riêng. Chuyến đi từ thiện đã cho hắn một cái nhìn khác về cô, nhưng nó chỉ dừng lại ở sự tò mò. Minh Đăng nhớ lại dáng vẻ say sưa của cô khi từng bước hoàn thiện chiếc váy. Nó là dáng vẻ rất đáng khâm phục.
\r\nNgười con gái mà hắn từng nghĩ sẽ đem ra làm trò đùa, để mua vui, để hành hạ lại chính là người con gái làm cho trái tim của hắn thật sự biết đến sự ấm áp.
\r\n
\r\nHắn nhớ cô thật rồi, thật sự rất nhớ. Minh Đăng ôm lấy cái gối mà Mị dùng, cố gắng tìm kiếm hương hoa hồng quen thuộc. Chưa khi nào hắn nhớ nhung một người phụ nữ đến phát điên như thế này. Làn da, ánh mắt, hơi thở của cô, hương thơm trên người cô, từng thứ từng thứ đang gặm nhấm cõi lòng của hắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo