Chương 24: Tra hỏi
\r\n
\r\nMinh Đăng và Phùng Mị kết thúc bữa ăn chiều. Hắn rửa bát còn cô thì ngồi gọt táo ăn tráng miệng. Mị bật tivi lên xem thời sự. Bản tin đang đưa tin về vụ án Bàn Tay Đen đã có hồi kết, thủ phạm đã bị bắt. Phùng Mị chậc lưỡi nhận xét.
\r\n
\r\n“Thời này mà còn bày ra mấy chuyện bùa phép như vậy. Thật đúng là điên rồ.”
\r\n
\r\n“Em không tin tâm linh ư?” Minh Đăng bước ra sofa ngồi xuống cạnh Mị.
\r\n
\r\n“Không phải em không tin. Tín ngưỡng là cái cần có. Chỉ là em cảm thấy lòng người tham lam, lạm dụng những mê tín dị đoan để hại người.” Mị đáp lại.
\r\n
\r\n“Ừ, bọn chúng đúng là đáng trừng trị.”
\r\n
\r\nHai từ trừng trị của Minh Đăng có chút ngập ngừng nhưng Mị không để ý mấy. Cô chuyển sang một kênh khác đang có chương trình Hai ngày một đêm.
\r\n
\r\n“Anh có xem show truyền hình không?” Mị đút cho Đăng một miếng táo.
\r\n
\r\n“Thỉnh thoảng.” Hắn nhận lấy miếng táo một cách hưởng thụ.
\r\n
\r\n“Em khi may cũng thường hay mở mấy chương trình như vậy, vừa làm vừa nghe sẽ đỡ nhàm chán.” Mị dựa vào người Đăng. Hắn thuận tay ôm lấy eo cô.
\r\n
\r\n“Em không có tụ tập bạn bè sao?”
\r\n
\r\n“Vẫn có chứ.”
\r\n
\r\n“Là những ai?”
\r\n
\r\n“Là Gia Tuyết và Bách Hoa đó.”
\r\n
\r\nMị không hề giấu việc cô có bạn bè và thường gặp những ai. Nhưng Minh Đăng vẫn có thai độ truy hỏi.
\r\n
\r\n“Còn ai nữa không?”
\r\n
\r\n“Hết rồi.”
\r\n
\r\n“Thật không?”
\r\n
\r\n“Thật.”
\r\n
\r\n“Bạn là con trai thì sao?”
\r\n
\r\n“Em không có.”
\r\n
\r\n“Chắc chứ?”
\r\n
\r\nMinh Đăng chợt đổi giọng có chút nghiêm trọng. Mị đang nhai táo trong miệng thì có dự cảm không lành nên dừng lại nhìn sang thăm dò. Cô bị ánh mắt hổ dữ của Minh Đăng doạ sợ mà vô thức lùi về phía góc sofa.
\r\n
\r\nĐăng sẵn thế nằm đè lên người cô. Hắn đanh giọng hỏi lại.
\r\n
\r\n“Em có chắc là không có bạn là người khác giới không?”
\r\n
\r\n“Anh… anh muốn nói tới Gia Kỳ sao?” Mị lí nhí hỏi.
\r\n
\r\n“Bất cứ ai là nam.” Đăng nheo đôi mắt nguy hiểm nhìn cô.
\r\n
\r\n“Anh Kỳ và anh em Trần gia là người nhà của Tuyết thì cũng là bạn em. Nhưng em không có tụ tập với bọn họ.”
\r\n
\r\n“Cho dù là tiệc tùng sinh nhật?”
\r\n
\r\n“Cái đó là lễ nghi xã giao thì vẫn phải đến chứ.”
\r\n
\r\n“Còn bạn của anh trai và em trai của em thì sao?” Minh Đăng hỏi tới.
\r\n
\r\n“Họ là đối tác làm ăn.” Mị cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn tiếp tục trả lời.
\r\n
\r\n“Còn bạn học, hàng xóm, họ hàng xa, khách đến tiệm…?”
\r\n
\r\n“Anh Đăng, hôm nay anh bị làm sao vậy? Có khi nào anh hỏi em mấy thứ này đâu?”
\r\n
\r\nMị có hơi không vui nên cao giọng hỏi vặn lại, nhưng cô vội che miệng ngay vì biết mình vừa lỡ lời.
\r\n
\r\n“Hừ, đúng là trước đây anh dễ dãi với em quá rồi.”
\r\n
\r\n“...”
\r\n
\r\nMinh Đăng áp chế cô bằng một nụ hôn nồng cháy.
\r\n
\r\n“Anh Đăng, em xin lỗi, vừa nãy em lỡ lời thôi.”
\r\n
\r\nMị vừa được thả ra đã lập tức giải thích ngay. Cô sợ Minh Đăng lại nổi giận nhưng hắn chỉ nhìn cô trìu mến. Minh Đăng vùi đầu vào vai Mị mà thủ thỉ.
\r\n
\r\n“Là anh không biết trân trọng vợ anh trước. Em như thế này anh chẳng muốn để em ra khỏi nhà đâu.”
\r\n
\r\nMị cảm thấy được an ủi. Cô còn chưa kịp nghĩ cách vượt qua cuộc hôn nhân sắp đặt lạnh lẽo này thì nó lại được thắp lên bởi một tia lửa của tình yêu. Mị không biết Minh Đăng đang có bao nhiêu phần thật lòng, nhưng mà ngay giây phút này, cô bị những lời nói của hắn làm cho cảm động.
\r\n
\r\n“Anh Đăng, chúng ta có thể hoà thuận bao lâu?” Mị vu vơ hỏi trong lúc Minh Đăng đang kh//ám ph/á c/ơ th/ể cô.
\r\n
\r\n“Em muốn bao lâu thì nó sẽ là bao lâu.” Minh Đăng hời hợt trả lời rồi lại ngậm lấy n//hũ h//oa hồ/ng hà/o của Mị mà thưởng thức.
\r\n
\r\n“Em muốn mãi mãi thì sao?” Mị cố nén sự kích thích mà nói cho tròn câu.
\r\n
\r\n“Mãi mãi thì sẽ là mãi mãi.”
\r\n
\r\n“Ưm…”
\r\n
\r\nMị chưa kịp hỏi thêm đã bị Đăng đem vào cơn kh//át tì//n///h. 

1.27183 sec| 2384.016 kb