Chương 20: Đối đáp
\r\n
\r\nPhùng Mị xong cái váy cũng đã 9 giờ sáng. Cô chỉ chợp mắt được đúng 3 tiếng đồng hồ. Phan phu nhân đích thân đến thử váy, cũng may là cô có thể hoàn thành. Đi cùng với bà là Phan Diệu. Dù không chơi thân nhưng Phùng Mị cũng có biết qua vài thông tin thú vị về cô tiểu thư này của Phan gia.
\r\n
\r\nPhan Diệu đi loanh quanh trong tiệm may dò xét. Cô ta nhìn hết mẫu này đến mẫu kia, đụng sờ lung tung lên những xấp vải đang xếp gọn của Phùng Mị. Nhân viên trong tiệm rất chướng mắt cô ta nhưng Phùng Mị căn dặn mọi người không được thất lễ.
\r\n
\r\nPhan Diệu ngồi xem catalog thì Minh Đăng bước vào. Bắt gặp ánh mắt của Phan Diệu, Minh Đăng có chút không thoải mái. Còn cô ả thì ngúng nguẩy đứng lên nắm tay hắn, õng ẹo nói.
\r\n
\r\n“Sao mà anh xa cách với em vậy?”
\r\n
\r\n“Anh… ưm…ưm… anh quên người ta.”
\r\n
\r\nCô ta cố ý nói lớn để Phùng Mị có thể nghe thấy. Nhưng đâu chỉ có nói mà còn kèm theo những tiếng kêu rên mờ ám. Minh Đăng nhìn cô ta tự biên tự diễn mà khó chịu ra mặt, thật sự phải nể sự diễn xuất của Phan Diệu.
\r\n
\r\n“Dù sao cũng là thanh mai trúc mã với nhau. Anh có cần phải giữ khoảng cách với em như vậy không?”
\r\n
\r\n“Tôi bây giờ đã lập gia đình rồi. Phan tiểu thư cũng nên giữ ý tứ hơn.”
\r\n
\r\n“Ây dô, hôm qua, anh cho em leo cây, em còn chưa tính sổ với anh đó nha.”
\r\n
\r\nPhan Diệu vẫn nhất định không buông tha. Cô ta càng lúc càng nói to hơn. Mị cùng Phan phu nhân đứng phía trong nghe hết tất cả. Phan phu nhân nhìn Mị ái ngại, bà lên tiếng xin lỗi cô vì sự thất lễ của con mình.
\r\n
\r\nMị chỉ thở dài rồi tiếp tục công việc. Trong đầu cô bây giờ chỉ có một chữ “phiền”. Mấy người bọn họ chiêm chuột với nhau thì cô không quan tâm lắm nhưng cứ ồn ào chỗ cô đang tập trung làm việc thế này thì có hơi bực mình.
\r\n
\r\nKhông phải Mị không biết ghen. Cô cũng khó chịu khi Phan Diệu cứ rên la mời gọi, rù quến chồng mình giữa thanh thiên bạch nhật mà không chút e dè. Mị siết chặt cây kim trong tay một lúc, đến mức khiến nó méo mó.
\r\n
\r\nNhưng cô nhớ lại hai đêm điên cuồng kia thì sợ hãi nhiều hơn. Cô thà để Phan Diệu nhõng nhẽo, miễn là cô ta đem Minh Đăng đi càng xa càng tốt. Thà cô cho hắn đi đến nơi có người đủ sức phục vụ nhu cầu cho hắn, để cô được nghỉ ngơi.
\r\n
\r\nCô hít thở điều chỉnh tâm trạng. Mị thầm nghĩ chắc chẳng có người vợ nào như cô, muốn chồng mình đi ngoại tình. Cô chỉ cần chịu đựng thêm một thời gian. Hoặc là nhân lúc này Phan Diệu quậy phá mà đưa đơn ly hôn luôn cho xong.
\r\n
\r\nPhan phu nhân chờ Mị chỉnh lại váy thì mặc vào thử, độ vừa vặn phải nói là hoàn hảo. Vải mịn, co giãn vừa đủ, không hề cảm thấy khó vận động. Phan phu nhân xoay người, hài lòng với dáng vẻ trong gương.
\r\n
\r\nBà từ trong bước ra, lên tiếng răn đe con gái.
\r\n
\r\n“Phan Diệu, con không được quấy rầy Minh Đăng như vậy.”
\r\n
\r\nMinh Đăng thấy Mị thì có chút lúng túng. Những lời của Phan Diệu vừa rồi là cố ý nói cho Phùng Mị nghe. Nhưng Minh Đăng khá ngạc nhiên vì thái độ điềm tĩnh của Phùng Mị. Cô vẫn tập trung tiếp chuyện với Phan phu nhân.
\r\n
\r\n“Phan phu nhân, đồ may ở tiệm của cháu có bảo hành, trong vòng 3 tháng có thể gửi làm sạch, đính lại đá bị rơi miễn phí, chi tiết bảo hành cháu có để trong hộp, bác cứ xem, chỗ nào không vừa ý cứ bảo cháu.”
\r\n
\r\n“Phùng Mị, con vừa khéo léo, vừa giỏi giang. Phùng Chấn có phúc lắm mới có một cô con gái rượu thế này. Phan Diệu nhà bác còn phải thua xa.” Phan phu nhân vỗ tay Phùng Mị khen ngợi.
\r\n
\r\n“Phan phu nhân đừng nói vậy. Mỗi người một vẻ. Cháu chỉ biết có mỗi việc may vá, những thứ khác, cháu còn phải học hỏi Phan tiểu thư.” Mị đánh ánh mắt trên chọc sang Phan Diệu khiến cô ta tức lên.
\r\n
\r\n“Haiz, tiếc là ta không có con trai, nếu không ta sẽ chọn con làm con dâu.” Phan phu nhân vô tư nói không để ý sự có mặt của Minh Đăng.
\r\n
\r\n“Phan phu nhân, bác nói vậy cháu ngại lắm. Cháu cũng lập gia đình rồi. Chồng cháu đang ở đây, bác nói vậy anh ấy sẽ buồn đấy.” Phùng Mị cẩn thận đáp. Cô đưa mắt dò xét thái độ của Minh Đăng.
\r\n
\r\nPhan phu nhân lúc này mới biết mình lỡ lời. Bà ta cười xuề xoà cho đỡ ngượng rồi lên xe đi về. Phan Diệu liếc nhìn Phùng Mị một cách cay cú, nhưng Phùng Mị vẫn dửng dưng nhún vai nhìn cô ta kiểu “tiễn khách”.
\r\n
\r\nMinh Đăng chưa từng thấy biểu cảm kiểu khiêu chiến này của Phùng Mị. Trước mặt anh như đang là một cô gái hoàn toàn khác. Thông minh, sắc sảo, tài năng, lại ăn nói đối đáp rất chỉnh chu, kính trên nhường dưới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo