Chương 23: Chăm vợ
\r\n
\r\nPhan Diệu suy nghĩ một lúc thì chợt nhớ đến gì đó. Cô cầm tấm card visit của tiệm may Phùng Mị lên rồi bấm số gọi. Điện thoại của Mị kêu lên inh ỏi. Tiếng ồn làm cho cô tỉnh giấc. Mị quơ quàng tìm điện thoại để trả lời.
\r\n
\r\nMinh Đăng vừa hay đang định vào phòng gọi vợ dậy ăn tối. Thấy có điện thoại đổ chuông liền bắt máy.
\r\n
\r\n“A lô, Phùng tiểu thư à? Cô đang ở đâu mà để chồng của cô ở chỗ tôi thế này.” Phan Diệu cất tiếng eo éo nói qua điện thoại.
\r\n
\r\n“Phan tiểu thư, lần sau có nói dối thì hãy tìm hiểu một chút.” Minh Đăng cười khẩy mà trả lời.
\r\n
\r\n“Minh Đăng? Vậy ra anh về nhà cùng cô ta là thật? Sao em gọi điện anh không trả lời em.”
\r\n
\r\nPhan Diệu đổi giọng ngọt ngào. Cô ta cũng đã run sợ lẫn ghen tức khi nghe giọng Minh Đăng là người trả lời điện thoại của Phùng Mị.
\r\n
\r\n“Cô Phan Diệu. Cô nghĩ xem, vợ chồng chúng tôi đang hành sự mà cô gọi điện lúc này thì không thích hợp chút nào. Nếu không có gì quan trọng thì tôi cúp máy trước nhé. Có việc gì cần mời cô ngày mai quay lại tiệm, vợ tôi sẽ tiếp cô sau”.
\r\nMinh Đăng nói xong thì tắt máy không đợi Phan Diệu trả lời.
\r\n
\r\n“Này, này… anh Minh Đăng. Anh dám tắt máy ngang như vậy sao?” Phan Diệu gào lên. Cô ta tức tối quăng cái điện thoại xuống sàn nhà.
\r\n
\r\nVừa rồi, Minh Đăng dùng lời lẽ ám muội khiến cho Phan Diệu tức nổ đom đóm mắt. Cô ta đã không còn là nữ thần trong lòng của Minh Đăng nữa. Bây giờ, trong đầu Minh Đăng chỉ có Phùng Mị. Điều này khiến cho Phan Diệu điên tức.
\r\n
\r\n“Mình Đăng, anh được lắm. Anh chờ đó. Tôi không để yên cho các người đâu.”
\r\n
\r\nPhùng Mị vẫn nhắm nghiền mắt, cô nghe ồn ào thì trở mình cất tiếng gọi.
\r\n
\r\n“Anh Đăng?”
\r\n
\r\n“Em dậy rồi.” Hắn bỏ điện thoại xuống bàn rồi ngồi vào giường hôn trán vợ.
\r\n
\r\n“Ừm.” Mị ngọ nguậy kéo chăn, nũng nịu như con mèo con.
\r\n
\r\n“Anh làm ồn à?”
\r\n
\r\n“Không có.”
\r\n
\r\n“Ngoan.” Hắn ngồi xuống bên giường xoa lưng
\r\ncho cô.
\r\n
\r\n“Mà ai gọi điện vậy anh?”
\r\n
\r\n“Phan Diệu. Cô ấy tìm em may áo. Anh bảo cô ta ngày mai ghé tiệm rồi.”
\r\n
\r\n“Cảm ơn anh.”
\r\n
\r\nMị cuối cùng cũng mở mắt. Cô ôm lấy gương mặt góc cạnh của Minh Đăng, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn khiến trái tim hắn loạn nhịp.
\r\n
\r\n“Anh nấu cơm rồi. Mình cùng ăn cơm.”
\r\n
\r\n“Vâng, anh đỡ em.”
\r\n
\r\nMinh Đăng đỡ Mị ngồi dậy. Cô vào phòng tắm rửa mặt, thay đồ.
\r\n
\r\n“Em đừng thay áo. Cứ mặc như thế.” Minh Đăng gọi với vào trong.
\r\n
\r\nPhùng Mị khó hiểu nhưng cô không hỏi lại. Cô chỉ thở phào, vẫn là làm theo lời hắn thì hơn. Cô trở ra thì Minh Đăng bế cô đi ra ngoài.
\r\n
\r\nHắn đặt cô ngồi xuống ghế cẩn thận. Sau đó, Minh Đăng lần lượt dọn các món ăn nóng hổi, nghi ngút hương thơm rất hấp dẫn. Phùng Mị tròn mắt ngạc nhiên. Từ lúc cưới đến giờ, đây là lần đầu cô thấy Minh Đăng trong hình dạng như thế này. Quần vải, áo phông, đeo tạp dề và đứng nấu bếp.
\r\n
\r\nCô chống tay nâng cằm, say mê nhìn theo dáng vẻ bận rộn của hắn. Phùng Mị chợt phì cười. Cô thoáng nghĩ có thể Minh Đăng cũng không đến nỗi tệ. Hắn không phải người xấu. Dù hắn có hơi thô bạo với cô nhưng sau đó đều nhẹ giọng xin lỗi. Giờ lại vì cô mà nấu nướng linh đình thế này. Nếu so với một Minh Đăng cao lãnh trên văn phòng thì đúng là khác một trời một vực.
\r\n
\r\n“Em nhìn gì chăm chú thế. Đồ ăn dọn xong rồi. Em thử đi.” Minh Đăng đưa chén đũa cho Mị.
\r\n
\r\nCô gắp một miếng cá chiên nếm thử. “Ừm, rất ngon.”
\r\n
\r\nMinh Đăng hai mắt sáng rỡ. “Thật không? Còn món này, món này thì sao?”
\r\n
\r\nHắn gắp cho cô một miếng thịt bò và rau xào.
\r\n“Cũng ngon.” Phùng Mị nhai một cách chậm rãi thưởng thức rồi nhận xét.
\r\n
\r\n“Còn canh này. Em uống thử xem.”
\r\n
\r\n“Ừm.” Mị vừa uống canh vừa đưa ngón cái lên tỏ ý khen ngợi.
\r\n
\r\nMinh Đăng cười vui. Hắn cũng bắt đầu ăn. Mị gắp đồ ăn đút hắn, như cái cách lúc trưa hôm qua bọn họ dùng bữa cùng nhau. Minh Đăng chợt hiểu thì ra hạnh phúc gia đình là như thế này. Hắn cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ kỳ.
\r\n
\r\nHai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Không khí hoà thuận ấm áp. Mị ăn uống từ tốn, cô nói ăn chậm nhai kỹ mới không hại bao tử. Minh Đăng gật gù nghe theo, cũng tập quen dần theo kiểu cách của cô.
\r\n
\r\nMị nhìn hắn rồi cảm thấy trong lòng có chút dễ chịu. Hắn như có hai con người đang đấu tranh trong một thân xác, lúc dịu dàng, chu đáo, lúc hoá thú hoang, mạnh bạo, thô lỗ. Mị khẽ thở dài. Ít ra thì hắn còn có thể ôn hoà.
\r\n
\r\n“Em ăn đi. Sao nhìn anh mãi thế?”
\r\n
\r\n“Ừm. Không có gì đâu.”
\r\n
\r\nMinh Đăng không biết cô vì điều gì, nhưng hắn đã thấy cô cười, nụ cười ngọt ngào, đáng yêu. Nó giống cái lúc hắn cùng cô thu hoạch ngô trên bản, cùng cô múa hát trong điệu nhảy cồng chiêng. Lúc cô lau mồ hôi cho hắn khi hắn làm nương về. Lúc cô hào hứng dạy mấy đứa trẻ con đọc chữ.
\r\n
\r\nĐó là nụ cười chấp nhận việc hắn có thể ở bên cạnh cô. Nụ cười sưởi ấm trái tim băng giá máu lạnh của hắn. Nụ cười yêu thương khiến hắn xiêu lòng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo