Chương 17: Cùng nhau ăn cơm
\r\n
\r\nMinh Đăng lái xe đến tiệm may khiến cho nhân viên ai nấy đều ngỡ ngàng. Trước giờ, họ chưa từng thấy hắn đặt chân tới đây, đến cái ngó nhìn cũng không thèm. Vậy mà bây giờ lại hiên ngang đi vào cổng chính.
\r\n
\r\nMinh Đăng bước xuống xe, phong thái lẫn khí chất ngút trời. Mấy nhân viên trong tiệm chỉ biết lặng người suýt xoa. Họ không ngờ rằng phu quân lạnh nhạt của Phùng tiểu thư lại đẹp trai đúng chuẩn soái ca như vậy.
\r\n
\r\n“Cậu Đăng mới tới.” Bà Hằng quản gia đã bước ra cúi chào.
\r\n
\r\n“Ừ, tôi đến tìm vợ tôi ăn trưa. Cô ấy đâu rồi?” Minh Đăng bình thản trả lời.
\r\n
\r\nBà Hằng nghe vậy thì có chút ngạc nhiên. Bà không nghe lầm đó chứ, Minh Đăng hôm nay lại tìm Phùng Mị ăn trưa cùng nhau sau.
\r\n
\r\n“Dạ cô Mị còn đang trong phòng may. Để tôi đi gọi cô ấy.” Bà Hằng vội khúm núm trả lời.
\r\n
\r\n“Không cần, bà chỉ đường cho tôi, tôi tự tìm cô ấy.” Minh Đăng xua tay ý bảo bà không cần đi cùng.
\r\n
\r\nHắn đến nơi theo sự hướng dẫn nhưng không vội bước vào. Phùng Mị vẫn đang say mê may vá, ướm vải lên ma-nơ-canh. Minh Đăng chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ đáng yêu của vợ. Hắn nở nụ cười rồi đẩy cửa bước vào. Phùng Mị nghe tiếng chuông gió thì giật mình quay lại. Cô ngơ ngác khi thấy người đến là hắn.
\r\n
\r\n“Sao vậy? Mới đó mà em quên tôi sao?” Minh Đăng ngồi xuống ghế hỏi trêu.
\r\n
\r\n“Anh Đăng, sao anh đến đây?” Phùng Mị vội cất kim chỉ. Cô đi đến bàn rót nước mời Minh Đăng
\r\nnhư một thói quen mà cô hay mời khách hàng.
\r\n
\r\n“Tôi không được đến đây?” Hắn nhìn cô dò xét.
\r\n
\r\n“Không, em không có ý đó, chỉ là em biết anh rất bận. Nếu không có việc anh sẽ không đích thân tới đây.” Phùng Mị vội vàng giải thích.
\r\n
\r\nLời nói của cô khiến trái tim hắn nhói lên một cái rõ đau. Thì ra với cô, hắn là người như vậy. Hắn chỉ tìm khi có việc cần, còn không có việc là hắn không được đến đây sao.
\r\n
\r\n“Đúng, tôi đang có việc.” Minh Đăng đặt tách trà xuống bàn làm ra vẻ nghiêm trọng.
\r\n
\r\n“Được, anh nói đi.” Phùng Mị ngồi thẳng lưng một cách trịnh trọng, cô nghiêm túc chờ nghe hắn nói.
\r\n
\r\n“Tôi đến tìm vợ tôi đi ăn cơm. Như vậy đã đủ gọi là “việc cần” hay chưa?” Minh Đăng hạ giọng nói theo kiểu bí mật.
\r\n
\r\n“Ăn… ăn cơm?” Phùng Mị thoáng giật mình. Cô liếc nhìn đồng hồ đã hơn 1h30 chiều, cũng đã qua giờ cơm khá lâu.
\r\n
\r\nPhùng Mị nhìn sang bàn thức ăn do quản gia chuẩn bị, cơm canh đã nguội lạnh. Cô lúng túng đứng lên nói với Minh Đăng.
\r\n
\r\n“À, anh chờ một chút, em gọi người chuẩn bị cơm. Em không biết anh sẽ ghé nên không có làm sẵn.”
\r\n
\r\nMinh Đăng bật cười khi thấy dáng vẻ luống cuống của cô. Anh đứng lên đi tới bên cạnh cô ôm lấy người đẹp.
\r\n
\r\n“Tôi không tới là em sẽ không ăn cơm luôn à?”
\r\n
\r\n“Không phải, chỉ là em đang dở tay. Làm xong em sẽ ăn.”
\r\n
\r\nMinh Đăng quay sang chiếc váy đang ráp nối kì công. Anh thầm thán phục sự khéo léo của Mị, cũng rất ngưỡng mộ tinh thần làm việc nghiêm túc của cô. Nhưng sức khoẻ của cô vẫn là thứ cần chú trọng hơn cả.
\r\n
\r\n“Em nghỉ tay đi. Tôi gọi đồ ăn rồi. Lát nữa họ giao tới mình cùng ăn.”
\r\n
\r\nPhùng Mị cảm thấy hôm nay Minh Đăng cứ lạ lạ thế nào. Có khi nào hắn chủ động đến tìm cô, lại nói năng kiểu cách quan tâm như thế này. Cô không biết đây có phải chồng cô hay không.
\r\n
\r\nNhưng thấy tâm tính hắn đang vui nên cô không dám phá vỡ, tốt nhất là cứ chiều ý hắn cho êm cửa êm nhà.
\r\n
\r\nĐồ ăn được giao tới, bà Hằng gọi người bày bàn cơm. Phùng Mị cùng Minh Đăng ăn cơm. Hắn gắp thức ăn cho cô. Cô múc canh cho hắn. Cảnh tượng rất hạnh phúc theo kiểu mẫu các gia đình văn hoá. Bà Hằng cũng cảm thấy vui cho Phùng Mị, bà mừng cho cô có được tấm chồng tốt có thể che chở, bảo vệ cô.
\r\n
\r\nMinh Đăng không ngờ được cùng ăn cơm với Phùng Mị lại khiến hắn vui vẻ như vậy. Hắn nhìn cô ăn ngon mà lòng cũng thoải mái.
\r\n
\r\nTừ khi tập trung vào công việc, trừ việc đi ăn cùng đối tác thì đa số hắn đều ăn cơm một mình. Sự lãnh đạm với bữa ăn cũng là điều bình thường.
\r\n
\r\nNhưng giây phút thế này, có người hắn thích ngồi cạnh cùng ăn, cùng trò chuyện, cùng tán gẫu, cùng cười nói, nó cho hắn cảm giác hắn đúng là một con người.
\r\n
\r\n“Anh không ăn đi, nhìn em mãi thế. Sủi cảo này họ nấu rất ngon. Anh thử xem.”
\r\n
\r\nPhùng Mị gắp một cái sủi cảo cho vào chén, cô lấy muỗng xắn làm đôi rồi đưa tay đút cho hắn một miếng. Minh Đăng há miệng nhận lấy.
\r\n
\r\n“Ừ, đúng là rất ngon.”
\r\n
\r\n“Vậy anh ăn thêm đi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo