Chương 12: Hiến thân
\r\n\r\nMinh Đăng xem vậy là đã không hết lòng vì gia đình cô như đã hứa. Hắn cố ý lật kèo sao? Hay là cô đã làm gì khiến hắn không vui? Phùng Mị đi lên nhà mà trong đầu cứ suy nghĩ mãi những ngày vừa qua để xem mình có lỡ lời nói gì không phải hay không, nhưng thực tình là cô chẳng nghĩ ra.
\r\n\r\nDo vậy, cô cố ý ở nhà chờ hắn. Cô nhắn tin hỏi hắn có về dùng cơm tối không, nhưng chẳng thấy hắn trả lời. Cô ngồi chờ đến hơn 10h đêm cũng chẳng thấy hắn về. Phùng Mị chậc lưỡi rồi đi về phòng tắm chuẩn bị đi ngủ.
\r\n\r\nĐến lúc bước ra đã thấy cửa đèn bên ngoài sáng lên, cô biết Minh Đăng đã về. Cô đã định hôm nay dụ dỗ hắn một bữa ăn ngon để thăm dò thái độ nhưng đợi đến khuya thế này thì cô cũng chẳng còn tâm trí. Cô quyết định mặc kệ hắn mà ngồi sấy tóc. Ai mà có dè, Minh Đăng lại bước vào phòng của cô.
\r\n\r\n“Có khi nào hắn đã biết điều gì không?” Phùng Mị tự nhủ thầm.
\r\n\r\nCô thật sự không biết phải nên tính như thế nào tiếp theo. Cô đứng lên đi ra ngoài bận quần áo để đến xưởng may. Cô chọn một chiếc áo len dài tay màu nâu, cùng váy đen dài che kín cơ thể. Phùng Mị lái xe và đi đến tiệm.
\r\n\r\nĐang dừng đèn đỏ thì cô chợt nghĩ đến việc phải xử lý mấy vết thương trên người trước. Cô không muốn để lại sẹo. Cơ thể ngọc ngà này cô đã gìn giữ, rèn luyện, chăm sóc biết bao nhiêu năm nay, với lại nhớ đến mấy vết bầm đó, cô cũng không dám đối diện với chính mình trong gương. Nó rất là đáng sợ.
\r\n\r\nCô nhấc máy gọi cho Gia Tuyết. “Alo, Tuyết à, cậu có bận không? Đi với tớ một chút được không?”
\r\n\r\n“Được, bồ đang ở đâu? Cần mình qua đón
\r\nkhông? Vừa hay mình mới kết thúc cuộc họp với khách hàng, đang có giờ trống.”
“Vậy mình ghé ngang công ty bồ nhé, mình đang trên đường rồi.”
\r\n\r\nPhùng Mị chuyển hướng đến công ty Gia Tuyết, cô chỉ nói nhanh là thấy không khoẻ nên muốn đi khám bệnh nhưng lại sợ đi một mình. Gia Tuyết cười hiểu ý. Cô bảo Mị lái xe đến bệnh viện Hy Vọng, Bách Hoa đã đặt hẹn lịch sẵn.
\r\n\r\nHai cô gái bước vào phòng khám. Phùng Mị vừa xắn tay áo chỉ chỗ vết cắn liền bắt gặp ánh mắt giận dữ của Tuyết và sự hốt hoảng của Bách Hoa.
\r\n\r\n“Tên đó có còn là người không vậy?” Tuyết bực mình đập bàn một cái rầm.
\r\n\r\n“Phùng Mị, đưa lưng tớ xem.” Bách Hoa xoay người cô kiểm tra.
\r\n\r\nÁnh mắt của Bách Hoa tối đen lại. Cô không nói gì thêm, chỉ đi đến tủ thuốc lấy vài lọ chai gì đó rồi bảo Mị thay đồ bệnh nhân.
\r\n\r\n“Tên điên Minh Đăng, mình phải tẩn cho hắn một trận mới được.” Tuyết hùng hổ như muốn đi tìm Minh Đăng tính sổ đến nơi.
\r\n\r\n“Tuyết, cậu bình tĩnh lại. Cậu làm như vậy người khổ chỉ là Phùng Mị thôi. Phùng Mị đang là vợ của hắn, hai người cùng sống một mái nhà, cậu hấp tấp như vậy chỉ khiến hắn trút giận lên Phùng Mị thôi.” Bách Hoa ngăn cản.
\r\n\r\n“Bách Hoa nói đúng, mình thật sự đang lo sợ không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo. Chẳng may hắn gây bất trắc cho gia đình tớ thì nguy lắm.”
\r\n\r\n“Nói, nhà cậu thiếu hắn bao nhiêu tiền. Gia Tuyết này trả đủ không thiếu một xu. Cậu không phải sống với tên quái vật như vậy.”
\r\n\r\n“Tuyết, đó không chỉ là vấn đề tiền bạc. Cậu cũng biết mà.”
\r\n\r\nPhùng Mị đã rưng rưng nước mắt. Gia Tuyết thấy vậy liền chạy tới ôm bạn. Mị bấy giờ mới oà khóc, cả người run rẩy thể hiện sự sợ hãi tột cùng. Hai từ “Minh Đăng” với cô bây giờ là ác mộng không muốn nghe thấy.
\r\n\r\n“Khổ thân cậu. Chúng ta xử lý vết thương trước đã, những chuyện khác từ từ bàn tính. Cậu cũng đừng lo, có bọn tớ đây, bọn tớ luôn bên cạnh cậu.”
\r\n\r\nNghe Bách Hoa an ủi, Phùng Mị cảm thấy rất ấm lòng. Cô cảm thấy may mắn khi có Bách Hoa và Gia Tuyết làm bạn. Một người chăm cô như chị gái, một người bảo vệ cô như anh trai. Nhưng Phùng Mị cũng hiểu, có những chuyện bản thân cô phải tự mình xử lý.
\r\n\r\nCô thật sự không biết phải làm sao để tránh mặt Minh Đăng. Chút nữa về nhà liệu cô có chạm mặt hắn nữa không? Liệu hắn có đem cô ra hành hạ nữa không?
\r\n\r\nĐang suy nghĩ vẩn vơ thì Phùng Mị bị tiếng tin nhắn kéo về hiện tại. Là tin nhắn của Minh Đăng.
\r\n\r\n“Em đang ở đâu?” Hắn nhắn kèm mặt giận dữ.
\r\n\r\n“Bệnh viện.” Mị nhắn lại, gửi kèm định vị để chứng minh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo