Chương 29: Nịnh vợ
\r\n
\r\nPhùng Mị dặn dò xong thì quay sang Minh Đăng nói nhỏ.
\r\n
\r\n“Anh có việc ở công ty thì cứ đi trước. Em ở đây tự xử lý được.”
\r\nMinh Đăng lại ôm lấy vợ, âu yếm nói.
\r\n
\r\n“Không, hôm nay anh ở đây với em. Anh sợ Phan Diệu kia sẽ quay lại.”
\r\n
\r\nPhùng Mị cười tươi đáp lời chồng. “Cô ta không dám quay lại phá nữa đâu.”
\r\n
\r\nMinh Đăng nhìn Mị thăm dò.
\r\n
\r\n“Sao em nghĩ vậy?”
\r\n
\r\nMị không giải thích, cô chỉ nói một cách ẩn ý. “Chúng ta chờ xem trò vui.”
\r\n
\r\nCâu nói vừa rồi, kèm theo ngữ điệu nhẹ nhàng như có như không của Mị chợt khiến Minh Đăng có chút giật mình. Dường như đây không còn là một Phùng Mị yếu thế hay bị bắt nạt mà chính thức là cô tiểu thư đỏng đảnh nhà họ Phùng.
\r\n
\r\nCô đành thở phào nói với Minh Đăng.
\r\n
\r\n“Vậy anh ở đây ngồi chơi nhé, em phải làm việc rồi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng luyến tiếc buông cô ra. Sau đó, cô bảo mấy người vệ sĩ trở về phòng trực, kết thúc sự khoa trương uy danh của bậc tiểu thư.
\r\n
\r\nMị đi vào trong khu vực may chính, cô ngồi vào bàn làm việc và bắt đầu sắp xếp các đơn hàng của các vị phu nhân vừa rồi. Cô có chút choáng váng với số lượng đơn hàng vừa nhận. Nhiều thế này thì cô có may đến tận năm sau cũng chưa chắc xong.
\r\n
\r\nCô bảo Yến Nhi kiểm tra lại số vải đang có, còn thiếu thứ gì thì sẽ ghi lại báo với xưởng dệt.
\r\n
\r\nMinh Đăng ngồi ở sofa đối diện. Hắn chăm chú nhìn Mị không rời. Dáng vẻ khi tập trung làm việc của cô thật sự khiến hắn ngưỡng mộ. Nếu có nói Phùng tiểu thư cao ngạo, khó gần thì cũng đáng mà thôi. Khí chất, xinh đẹp, lại giàu có, tinh hoa hội tụ như vậy nếu không có chút kiêu ngạo thì thật uổng phí.
\r\n
\r\nHắn ngồi nhìn cô được một lúc thì lại có tiếng tin nhắn đến. Lại là Phan Diệu, cô ta chưa hề bỏ cuộc.
\r\n
\r\n“Anh Đăng, vợ anh sắp gặp chuyện rồi. Bây giờ, anh cầu xin em còn kịp đấy.”
\r\n
\r\nHắn nhìn tin nhắn cười khẩy, không thèm đáp lại. Chờ khoảng 5 phút sau thì một tin nhắn khác lại đến.
\r\n
\r\n“Thời gian tham gia sự kiện đã dời lên sớm hơn. Vợ anh sẽ không làm kịp chừng ấy đơn hàng vào hết cuối tuần sau đâu. Đến lúc cô ấy đắc tội với những vị phu nhân thì anh có muốn dùng tiền cũng không cứu được.”
\r\n
\r\nMinh Đăng thoáng chau mày. Phan Diệu lại giở trò mới nữa rồi. Cô ta làm trong ban tổ chức sự kiện, việc thay đổi chắc chắn do cô ta nhúng tay vào. Minh Đăng nghiến răng, hắn nhắn lại ba chữ.
\r\n
\r\n“Tối nay gặp.”
\r\n
\r\nPhan Diệu gửi lại cho hắn một hình mặt cười và một hình trái tim. Minh Đăng hít thở điều chỉnh tâm trạng. Hắn nhìn sang
\r\nPhùng Mị mà có chút lo lắng. Cô vợ nhỏ này của hắn sẽ lại phải thức đêm để may đồ hay sao. Phan Diệu làm như vậy là cố ý tách hắn và Phùng Mị ra mà.
\r\n
\r\nPhùng Mị chợt ngẩng lên. Ánh mắt ngơ ngác của cô va vào sự xúc động của Minh Đăng. Cô thấy hắn có vẻ gì đó không tốt liền hỏi.
\r\n
\r\n“Anh sao vậy?”
\r\n
\r\nMinh Đăng thở dài. Hắn bước đến vòng tay ôm vai Mị. Áp má mình vào gương mặt của cô mà làm điệu bộ mè nheo.
\r\n
\r\n“Vợ của anh lại sắp không về nhà nữa rồi.”
\r\n
\r\n“Sao em lại không về nhà chứ?” Mị vỗ tay hắn an ủi.
\r\n
\r\n“Đơn hàng của em thế này, em tính thức may như hôm trước à?”
\r\n“Ừm, em cũng không muốn đâu mà mấy đơn này thì…”
\r\n
\r\nMị cũng chợt ngao ngán với một danh sách lịch hẹn dày đặc và những kiểu mẫu ngổn ngang trên bàn.
\r\n
\r\n“Anh lại sắp bị bỏ rơi rồi. Ai sẽ giúp anh xoa dịu sự nóng nảy trong người đây.”
\r\n
\r\nMinh Đăng thì thầm vào tai Mị, rồi cắn nhẹ nơi vành tai. Mị bị nhột nên rụt cổ lại. Lúc nãy hắn nói cái gì cô chưa kịp hiểu nhưng đoán ý tứ chắc chắn chẳng đứng đắn gì cho lắm. Mị bỏ cây bút xuống, quay sang ôm gương mặt của hắn.
\r\n
\r\n“Em sẽ cố gắng xong sớm. Em sẽ về nhà mà.”
\r\n
\r\nHắn nhìn dáng vẻ ấm áp này của cô thì không kìm nén được mà lại hôn lên môi cô. Nụ hôn sâu nhưng chậm rãi. Mị cảm thấy có thể bắt kịp nhịp điệu này nên lúc hắn vừa định dứt ra thì cô chủ động hôn tới.
\r\n
\r\nMinh Đăng phấn khích tột độ. Hắn chưa thấy cô chủ động với hắn bao giờ nên lúc này đây, khi được người đẹp đáp lại khiến trái tim của hắn như muốn nổ tung. Hắn quỳ luôn cơ thể xuống sàn để cô hôn hắn dễ hơn. Hai tay đã giữ chặt lưng và eo của cô.
\r\n
\r\nHắn rất muốn ào lên như vũ bão mà chiếm thế thượng phong nhưng hắn cũng muốn thử xem Phùng Mị sẽ làm thế nào. Nụ hôn của Phùng Mị tuy chậm nhưng rất say đắm, nồng nàn, kích thích những điểm nhạy cảm giữa môi và lưỡi, rất đúng chuẩn nụ hôn kiểu Pháp. Tiết tấu ngắt nghỉ vừa phải để cả hai không bị ngạt thở hoặc hụt hơi, từ đó duy trì thời gian quyến luyến bên nhau.
\r\n
\r\nMinh Đăng thầm đánh giá. “Đúng là phong thái quý tộc, đến cái hôn cũng rất là cao cấp. Em như vậy là đang quyến rũ tôi sao, Phùng Mị.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo