\r\n\r\n

Chương 15: Chiếm hữu nhẹ nhàng

\r\n\r\n

Phùng Mị thức giấc trước, cô mở mắt nhìn xung quanh phòng nhưng cả người bị giữ chặt từ phía sau, không nhúc nhích được.

\r\n\r\n

“Cái gì thế này. Hắn, hắn cứ ở trong người mình cả đêm như vậy sao?” Phùng Mị nghĩ đến đã hoảng. Cô rùng mình, da gà nổi ốc thành cụm.

\r\n\r\n

Minh Đăng cũng bị đánh thức. Hắn gừ lên khe khẽ rồi cũng chịu tách người ra khỏi Phùng Mị. Chỗ vật kia vừa rời khỏi lập tức chảy ra một dòng dịch trắng trắng. Phùng Mị cảm nhận sự trống trải thì thở phào, nhưng chưa kịp vui thì cơn đau rát là truyền đến.

\r\n\r\n

“Em dậy rồi à?” Minh Đăng vươn người nằm ngửa ra, đưa tay dụi mắt cho tỉnh.

\r\n\r\n

“Ừ.” Phùng Mị yếu ớt đáp lại.

\r\n\r\n

“Sao vậy?” Minh Đăng nghe tiếng cô trả lời cụt ngủn thì hé mắt nhìn sang.

\r\n\r\n

Hắn bật cười khi thấy Phùng Mị ngây ngốc ngồi tựa vào đầu giường, nét mặt hoảng sợ nhìn xuống hạ thân, nơi đang lưu lại dấu vết của trận xuân tình.

\r\n\r\n

“Em không cần hoảng. Sẽ quen thôi. Tôi đưa em đi tắm.”

\r\n\r\n

Minh Đăng rời giường, hắn bế cô lên đi vào phòng tắm rồi xả nước cho cả hai. Phùng Mị ngượng ngùng giật lấy bông tắm nhưng Minh Đăng không cho. Hắn nói muốn tự tay giúp cô. Mị chưa bao giờ trải qua việc như thế này. Cô cũng chỉ biết lúng túng để mặc cho Minh Đăng kỳ cọ thân người.

\r\n\r\n

Đến lượt cô xoa lưng cho hắn. Phùng Mị khó khăn nhón lên, cô loay hoay suýt ngã, hắn thấy vậy thì ngồi lên thành bồn tắm để cô dễ làm. Lúc đến chỗ c//ậu nh//ỏ, Mị không dám tiếp tục, cô trả cái bông tắm vào tay hắn. Minh Đăng cười ranh mãnh bắt lấy tay cô đặt lên chỗ đó. Mị lại tiếp tục bị dọa sợ.

\r\n\r\n

Cái thứ đó sao lại to như vậy. Là do nam giới ai cũng như vậy hay do cái tên Minh Đăng này thật sự là một quái vật. Chả trách mà cô bé của cô như muốn r//ách t//oạc, đau buốt không thôi. Cô thấy thương cảm cho cơ thể mong manh của mình.

\r\n\r\n

Minh Đăng thật sự thấy hứng thú với biểu cảm của cô. Hắn cảm thấy tự hào với chiến binh dũng mãnh của mình. Phùng Mị đành bảo hắn là mình không muốn ngâm nước lâu. Hắn cũng không định ức hiếp cô thêm nên cũng nhanh chóng tắt nước, lấy khăn quấn cho hai người rồi dìu Mị bước ra ngoài.

\r\n\r\n

“Để tôi thoa thuốc cho.” Minh Đăng lên tiếng đề nghị.

\r\n\r\n

“Vâng.” Phùng Mị nhẹ nhàng trả lời. Cô đưa túi thuốc cho Minh Đăng.

\r\n\r\n

Hắn để cô ngồi trên giường rồi cẩn thận xem xét từng dấu vết, cẩn thận thoa thuốc. Minh Đăng lúc này mới nhận ra mình đã dọa cô như thế nào, Phùng Mị dù sao cũng giữ thân như ngọc, vốn đã không có kinh nghiệm, lại còn bị giày vò thế này, chả trách sao mà hắn chẳng thấy cô tận hưởng gì cả, toàn bộ quá trình chỉ có hắn thoải mái, còn nghĩ bản thân không đáp ứng được nhu cầu của cô.

\r\n\r\n

Đến lúc thoa chỗ hu//yệt nh//ỏ, ngay cả hắn nhìn thấy cũng thoáng nhăn mặt, chỗ đó đã sưng đỏ đến tội nghiệp. Phùng Mị đã đỏ mặt như quả cà chua chín, cô giành lấy lọ thuốc.

\r\n\r\n

“Chỗ đó, để em làm cho.”

\r\n\r\n

“Yên nào. Em sao thấy rõ được. Ngoan, ngồi yên.”

\r\n\r\n

Minh Đăng vừa thoa thuốc vào đã thấy Phùng Mị nhăn mặt, môi cắn chặt nén cơn đau. Trong lòng hắn chợt có chút xót xa. Rồi hắn bất chợt thở dài, xem ra bản thân phải tiết chế lại. Hắn không muốn Phùng Mị ghét hắn.

\r\n\r\n

Hai người lựa chọn trang phục cho nhau. Phùng Mị giúp hắn thắt cà vạt, hắn giúp cô kéo khóa váy. Phùng Mị cảm thấy giây phút này thật yên bình, có lẽ đây là giây phút mà cô cảm nhận được sự dịu dàng của Minh Đăng. Cô ước gì lúc nào hắn cũng luôn như thế, đừng có hoá điên hoá rồ mà hành hạ cô.

\r\n\r\n

Phùng Mị ngồi xuống bàn trang điểm, cô búi tóc, và trang điểm nhẹ nhàng, Minh Đăng giúp cô chọn màu son. Hắn kéo ghế ngồi cạnh, nhỏ giọng trầm nói.

\r\n\r\n

“Tôi làm em sợ đúng không?”

\r\n\r\n

Mị không trả lời, cô chỉ khẽ gật đầu. Cô không dám thốt ra bất cứ từ gì. Cô sợ rằng chỉ cần mình lỡ lời thì hậu quả sẽ nghiêm trọng.

\r\n\r\n

“Phùng Mị, em là vợ tôi, em không phải sợ. Tôi như vậy cũng là vì thích em, yêu em. Tôi chỉ là không chấp nhận việc tôi không phải người đầu tiên của em. Nhưng bây giờ thì rõ rồi, Phùng Mị, em có thể đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi, dè chừng đó được không?”

\r\n\r\n

Phùng Mị không tin vào tai mình. Vừa rồi là hắn nói thích cô, yêu cô hay sao? Hắn bảo cô đừng sợ hắn. Cô ngẩn ngơ nhìn hắn.

\r\n\r\n

“Minh Đăng, em, em chỉ là chưa quen lắm.”

\r\n\r\n

“Ừ.” Hắn cười buồn.

\r\n\r\n

“Em có thể tập thích nghi, em tập dần, được không?” Phùng Mị vội nói, cô sợ vừa rồi lại làm hắn phật ý.

\r\n\r\n

“Được. Chúng ta tập dần.” Minh Đăng lại nở nụ cười gian tà.

\r\n\r\n

Phùng Mị không biết ý nghĩa của nó là gì, nhưng mà cô thật sự có chút lo lắng.

\r\n\r\n

Cô sửa soạn xong thì cả hai cùng đi ăn sáng. Hắn đưa cô đến tiệm may rồi cũng đến công ty làm việc. Phùng Mị nhìn theo đuôi xe mà cảm xúc hỗn loạn. Nhưng ít ra cô cũng còn thấy một chút ấm áp từ Minh Đăng. Có lẽ cuộc hôn nhân này không tệ như cô nghĩ.

\r\n\r\n

Hôm nay, Mị có vài đơn hàng đặt may, toàn là đầm dạ hội nhưng thời gian lại khá gấp. Cô nhận bản vẽ thiết kế xem xét rồi lao vào công việc. Sự bận rộn này khiến cô cảm thấy dễ chịu, nó là thứ duy nhất cho cô động lực để tiếp tục sống.

0.70228 sec| 2390.141 kb