Chương 6: Cái nhìn khác
\r\n
\r\nMị đến nơi cũng đã hơn 3 giờ chiều. Dam Yi đón họ từ ngoài lộ lớn. Anh ta chào Mị lịch sự rồi ngồi theo xe hàng chạy vào lối mòn dẫn vào bản. Bà con trong bản đã tụ tập quanh nhà lớn. Ai nấy đều háo hức mong chờ.
\r\n
\r\nMị bước xuống xe. Cô đeo ba lô mang những đồ cá nhân cần thiết. Mị nhanh chóng hoà vào dòng người đang reo hò. Minh Đăng cũng vội mở cửa xe chạy theo Mị, hắn sợ cô bị bọn trai bản bắt đi mất.
\r\n
\r\n“Mọi người, đây là cô Phùng Mị từ dưới xuôi lên bản mình vài ngày.”
\r\n
\r\nDam Yi giới thiệu nhóm của Mị cho dân địa phương. Mị lịch sự cất tiếng chào mọi người.
\r\n
\r\n“Xin chào bà con, tôi là Phùng Mị. Tôi được sự giới thiệu của Dam Yi nên biết đến bản của mình. Tôi có vài món quà muốn gửi đến mọi người. Hy vọng tôi sẽ giúp đỡ được mọi người trong thời gian ở lại đây.”
\r\n
\r\nTiếng vỗ tay vang lên, khuấy đảo cả một vùng đại ngàn hoang sơ. Nhiều người xuýt xoa trước nhan sắc của Mị. Cô ăn bận giản dị nhưng toát lên khí chất như tiên nga giáng trần. Mấy đứa bé con bắt đầu vây xung quanh cô. Chúng nhận lấy những phần quà của Mị mà cười giòn đáng yêu.
\r\n
\r\nMị theo chân Hơ Bi đến tham quan nhà chính và khu dạy học cho người dân trong bản. Hơ Bi là con gái của một nhà giàu ở bản, cô cũng được đi xuống xuôi học tập, nay trở về làm giáo viên giảng dạy tại địa phương.
\r\n
\r\nMinh Đăng lon ton theo cô như sợ bị mất vợ tới nơi. Mị thấy không tự nhiên lắm nên bảo hắn ra chỗ Cao Huấn và Dam Yi để giúp mọi người khuân đồ. Hắn ngó nghiêng, nheo mắt nhìn cô. Cô đang có ý bảo hắn đi làm bốc vác sao? Như hiểu hắn đang nghĩ gì, Phùng Mị lên tiếng.
\r\n
\r\n“Chậc, mỗi người phụ nhau một tay, trời sắp tối rồi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng dùng dằng rồi cũng đi ra chỗ Cao Huấn. Hắn xắn tay áo sơ mi, vào việc nhanh gọn.
\r\nMị đứng nhìn theo mà phì cười. Cô không biết cái tên công tử này có thích nghi được không.
\r\n
\r\nTrời cũng tối rất nhanh, trong bản chưa có đèn đường nên mặt trời vừa lặn là mọi thứ chìm trong bóng tối. Dân làng bắt đầu đốt đuốc, nhà chính thì có đèn điện nên đỡ hơn. Mị và Minh Đăng được sắp xếp ở nhà chính. Dam Yi biết họ đến nên đã chuẩn bị sẵn chỗ ở và nệm ngủ đàng hoàng.
\r\n
\r\nMị vào rửa mặt cho thoải mái. Cô búi tóc cao rồi đi ra giúp các cô các dì nấu cơm luộc khoai. Minh Đăng đứng nghỉ mệt ở chân nhà sàn, hắn nhìn điệu bộ thuần thục của Mị mà không khỏi ngạc nhiên. Lòng hắn tự hỏi đây mà là một cô tiểu thư sang chảnh của Phùng gia hay sao.
\r\n
\r\nMị bẻ củi, nhóm bếp, thổi lửa rất nhanh nhẹn. Cô thái rau, chiên cá, nướng gà, luôn tay luôn chân giữa dàn bếp củi đơn sơ. Đến nỗi Hơ Bi không biết cô có phải từ vùng xuôi lên hay đã là dân bản từ lâu.
\r\n
\r\n“Chị Mị, em không ngờ chị lại giỏi những việc này.” Hơ Bi lên tiếng khen.
\r\n
\r\n“Đúng vậy, cô Mị làm việc thoăn thoắt, còn thạo hơn cả gái bản bọn tôi.” Một chị khác trong nhóm người cũng lên tiếng. Mị chỉ cười đáp lại.
\r\n
\r\nRồi những người khác cùng phụ giúp Mị dọn thức ăn lên. Dưới sân trước nhà chính, Dam Yi đã dọn sẵn bàn lớn, xếp vài bình rượu cần, chờ tất cả cùng nhập tiệc. Anh ta còn đem ra dãy cồng chiêng gia truyền và vài loại nhạc cụ đơn giản.
\r\n
\r\nMị dập tắt bớt lửa bếp để tránh hoả hoạn rồi cô ngồi vào bàn cùng dùng bữa. Tiếng cười nói bắt đầu vang vọng khắp chốn núi rừng. Tiếng chiêng trống, tiếng đàn hát cũng đồng loạt cất lên. Hôm nay không phải dịp lễ gì đặc biệt nhưng khu nhà chính lại rộn ràng như đang có hội lớn.
\r\n
\r\nMinh Đăng được mời uống rượu cần, hắn cũng hoà nhập rất nhanh, còn cùng Dam Yi đứng lên múa hát. Mị nghe tiếng hát du dương của hắn mà có chút ngẩn ngơ, không ngờ hắn lại hát hay như vậy. Cô còn thấy hắn ngồi nghịch đất cùng mấy đứa trẻ con, giúp chúng xếp giấy thành máy bay để phóng chơi. Lúc đó, ánh mắt của hắn có đôi nét hồn nhiên, vô tư, khiến cô có cái nhìn khác về hắn.
\r\n
\r\nMọi người kết thúc tiệc rượu vì trời về khuya bắt đầu lạnh. Mị được Hơ Bi chỉ cho chỗ tắm rửa, cô ấy còn sợ Mị bị lạnh nên đã nấu giúp một nồi nước sôi rồi pha ra âm ấm để Mị dùng. Mị chỉ dùng một nửa, còn lại, cô để dành cho hắn.
\r\n
\r\nCô thay đồ xong trước, trở lên sửa soạn chỗ ngủ. Hơ Bi đưa cho Mị thêm vài cái chăn bông nhưng Mị từ chối, cô xem chỗ của mình như vậy đã đủ dùng, bảo Hơ Bi để dành lại cho những nhà khác. Có điều là, tối nay có lẽ cô phải nằm ngủ cạnh Minh Đăng rồi. Cô đang luống cuống không biết làm sao thì hắn bước ra.
\r\n
\r\n“Em suy nghĩ cái gì vậy?” Hắn lên tiếng hỏi.
\r\n
\r\nMị bị tiếng nói làm cho giật mình. Cô quay sang nhìn hắn mà mặt đã đỏ ửng.
\r\n
\r\n“Em ngại ngủ cùng với tôi sao?” Minh Đăng nhận ra vấn đề.
\r\n
\r\n“Ừm. Có hơi không thoải mái. Nhưng không sao, cũng chỉ còn mỗi chỗ này ấm, ngoài kia lạnh lắm. Anh nằm ở đây đi, tôi ở góc đằng kia.”
\r\n
\r\nMị nói xong liền ôm gối cách hắn một đoạn. Cô co người vào góc nhà mà vội nằm xuống giả vờ ngủ.
\r\n
\r\n“Gì mà ngủ nhanh vậy?” Minh Đăng đã nằm sát bên cạnh cô từ lúc nào.
\r\n
\r\n“Anh qua bên này làm gì? Chỗ anh ở đằng kia.”
\r\n
\r\n“Đằng đó gần cửa, gió thổi vào lạnh lắm.”
\r\n
\r\n“Vậy để tôi đổi chỗ.”
\r\n
\r\nMị định ngồi dậy thì đã bị hắn ôm chặt từ đằng sau. Minh Đăng đã kịp khoá chặt cô trong vòng tay rắn chắc. Hắn vùi đầu vào cổ cô, hít lấy hương hoa hồng trên người Mị, nó là mùi hương hấp dẫn bản năng của hắn.
\r\n
\r\nMị bị nhột, mà cũng thật ngượng ngùng, cô chưa bao giờ bị ai khác giới làm hành động thân mật như vậy. Cô nhích người né tránh khiến hắn càng thêm thích thú bội phần. Minh Đăng cười khẽ, giọng cười ma mị, quái đản, nghe chẳng đứng đắn chút nào cả.
\r\n
\r\nCô đành đánh trống lảng bảo rằng đi đường cả ngày mệt rồi, cần ngủ sớm để sáng mai kịp dậy phụ giúp người dân lên nương thu hoạch ngô. Minh Đăng chiều theo cô, hắn cùng cô ngủ say.

0.46937 sec| 2397.438 kb