Chương 4: Bằng mặt không bằng lòng
\r\n
\r\nMấy ngày tiếp theo, cả hai thật sự sinh hoạt theo lịch riêng. Mị có lịch trình của cô và Minh Đăng cũng có kế hoạch của riêng hắn. Hai người rất ít khi chạm mặt ở nhà. Nhà cửa vì thế mà cũng trông có vẻ đìu hiu, lạnh lẽo. Cả hai cứ như vậy, chẳng mấy chốc mà đã hơn 6 tháng trôi qua.
\r\n
\r\nMị nhận vài đơn hàng lớn, lại được sự giới thiệu của bà Maris mà làm quen được William - một nhà đầu tư lớn trong giới thời trang. Ông ấy đang ở Việt Nam mở công ty và có ý định tổ chức một sự kiện lớn vào cuối năm.
\r\n
\r\nWilliam cũng là người khá kỹ tính, ông ta yêu cầu Phùng Mị phải gửi trước vài bản thiết kế, kèm theo cả váy mẫu để ông ta đánh giá. Mị không muốn mất cơ hội này nên cực lực ngày đêm ở tiệm để lên ý tưởng, thiết kế và trực tiếp may.
\r\n
\r\nMinh Đăng thì vừa bước chân được vào công ty con của Phùng gia do Phùng Hạo làm phó giám đốc, hắn ta tuy là cổ đông nhưng cũng muốn nắm quyền điều hành nên bận rộn tranh đấu từ chuyện nề nếp quy củ đến việc bàn hợp đồng với nhà thầu và chủ đầu tư. Minh Đăng lao vào guồng làm việc từ sáng đến tối.
\r\n
\r\nMị xong được hai mẫu áo đầu tiên, cô đang xem xét bản vẽ thì Phùng Chi gọi đến, cô ấy bảo hai ngày nữa sẽ có sự kiện đại diện của tập đoàn và một tổ chức từ thiện, bảo cô và Minh Đăng sắp xếp đến dự. Mị đang tính từ chối nhưng Phùng Chi nói ngay đó là ý kiến của các tiền bối trong tộc.
\r\n
\r\n“Mị, chị biết em bằng mặt nhưng không bằng lòng với mối hôn sự này, nhưng sự kiện này em nhất định phải tham gia.”
\r\n
\r\n“Chị Chi, em biết rồi. Em sẽ sắp xếp.”
\r\n
\r\nMị thở dài, cô nói thêm vài câu với Phùng Chi rồi tắt máy. Không phải vì cô không thích hoạt động thiện nguyện, nhưng đúng như Phùng Chi đã nói, cô không thích xuất hiện cùng với hắn.
\r\n
\r\nPhùng Hạo đang có kế hoạch phát triển mảng xây dựng, đó không phải thế mạnh của Phùng gia, nhưng anh ta rất có nhiệt huyết nên ông Chấn cũng đồng tình ủng hộ. Tất nhiên, Phùng Hạo gặp nhiều sự phản đối, bản thân lại đang bị dính đến vài tin đồn không hay.
\r\n
\r\nDo đó, sự kiện lần này xem như là để gỡ gạc và lấy thiện cảm của các trưởng bối. Phùng Chi biết Mị được các trưởng bối ưu ái nên đã nhờ cô đứng ra đại diện. Mị dù không vui nhưng để giúp anh trai, cô chỉ còn biết cố gắng làm tốt.
\r\n
\r\nMị gọi điện cho Minh Đăng nhưng hắn không nghe máy. Cô cũng quá quen với chuyện này nên chẳng để tâm mấy. Cô đành để lại một tin nhắn rồi lại tiếp tục xem bản thiết kế váy áo của mình.
\r\n
\r\nMinh Đăng nghe tiếng điện thoại nhưng hắn không sao dậy nổi. Đêm qua, hắn phải mời đối tác bên Nhật ăn cơm uống rượu, sau đó thì say bí tỉ mà ngủ lại nhà thư ký Bình. Hắn nheo mắt nhìn màn hình điện thoại. Thấy số gọi đến là Phùng Mị, hắn như choàng tỉnh, nhanh chóng gọi lại cho cô.
\r\n
\r\n“Mị, em tìm tôi?”
\r\n
\r\nĐầu dây bên kia vang lên giọng nói trong trẻo, êm tai của Mị.
\r\n
\r\n“Ừm. Hai hôm nữa có một sự kiện cần cả hai tham gia.”
\r\n
\r\nMinh Đăng chưng hửng, hắn còn nghĩ là vì cô nhớ hắn nên mới gọi. Giọng hắn ỉu xìu đáp lại.
\r\n“Là việc của tập đoàn sao?”
\r\n
\r\nMị lặp lại lời hắn nói, cố ý nhấn mạnh hai chữ tập đoàn.
\r\n
\r\n“Đúng. Là việc của tập đoàn.”
\r\n
\r\nMinh Đăng cười lạnh rồi tắt máy.
\r\n
\r\nHắn đang mơ tưởng gì cơ chứ. Hắn đang trông chờ điều gì. Hắn nghĩ cô gọi tìm hắn vì cô bắt đầu chú ý đến hắn sao. Minh Đăng bật cười tự chế giễu bản thân. Suy cho cùng thì người của Phùng gia cũng chỉ đặt lợi ích kinh tế lên đầu, cho dù đó là kẻ cầm quyền hay là con chốt thí.
\r\n
\r\nMinh Đăng suy nghĩ một lúc rồi xác nhận tham gia. Hắn biết lòng cô nguội lạnh nhưng hắn vẫn muốn thử. Hắn muốn cho bản thân hắn một cơ hội. Minh Đăng đối với Mị lại có chút kiêng nể, khác hẳn với những người phụ nữ trước đây. Nhưng chỉ tiếc là cô xem hắn không có chút trọng lượng nào.
\r\n
\r\nHắn đánh răng rửa mặt rồi ra ngồi lấy bản quy tắc mà Mị đã đưa cho hắn, kiên nhẫn đọc hết từng điều một. Hắn phải thuộc quy tắc này, hắn không biết tại sao nhưng mà thâm tâm hắn thôi thúc phải làm điều đó.
\r\n
\r\nNgày sự kiện diễn ra, phóng viên xuất hiện chật kín. Mị và Minh Đăng cùng bước lên phát biểu. Đám phóng viên thấy họ thì càng nhốn nháo nhiều hơn, chẳng khác nào bầy ong vỡ tổ.
\r\n
\r\nLúc đầu, Mị nhận lời vì nghĩ đó chỉ là sự kiện trao quà trong thành phố. Sau đó mới biết họ còn tổ chức cả một chuyến đi về vùng cao để thăm các em nhỏ ở bản làng, chuyến đi kéo dài 2 tuần.
\r\nPhùng Chi nhìn Mị ái ngại nói.
\r\n
\r\n“Chị xin lỗi, việc này vừa được thêm sáng nay, chị không kịp báo cho em.”
\r\n
\r\nPhùng Mị cười hiền, nắm tay Phùng Chi an ủi.
\r\n
\r\n“Không sao đâu, em cũng có kế hoạch lên đó một lần. Chỉ là em đang nhận may khá nhiều đồ. Chị cho em 2 ngày để em sắp xếp công việc ở tiệm nhé.”
\r\n
\r\nPhùng Chi mừng rỡ, cảm ơn Mị rối rít.
\r\n
\r\nMị đã trót nhận lời nên phải đi thôi. Còn Minh Đăng hay tin thì cười tít cả mắt.
\r\n
\r\n“Bộ anh vui lắm à?” Mị nhìn hắn khó hiểu.
\r\n
\r\n“Tất nhiên, được đi cùng vợ tất nhiên phải vui rồi.”
\r\n
\r\nHắn lợi dụng cơ hội này mà bước lại ôm eo của Mị. Cả hai đang chụp ảnh quảng cáo và trả lời phỏng vấn nên cô đành để mặt hắn ôm ấp một lát. Hành động của hắn lọt vào rất nhiều ống kính. Nó vô tình nói lên rằng tin đồn về việc Phùng gia dùng hợp đồng hôn nhân là tin bịa đặt.
\r\n
\r\n“Ông nhìn kìa. Vợ chồng son của người dính nhau như sam.”
\r\n
\r\n“Ông không nghĩ bọn họ giả vờ à?”
\r\n
\r\n“Vậy là ông không biết rồi. Phùng tiểu thư kín tiếng trước giờ, cô ấy phải thế nào mới để Minh Đăng thể hiện tình cảm chốn đông người như vậy.”
\r\n
\r\nĐám đông khách đến dự sự kiện thay nhau bàn luận. Mị nghe câu được câu mất nhưng cũng đoán họ nói về điều gì. Cô hừ lạnh rồi hợp tác diễn xuất cùng hắn.
\r\n
\r\nCô quàng tay ôm lấy người hắn khiến Minh Đăng giật mình nhìn cô.
\r\n
\r\n“Em…”
\r\n
\r\n“Anh im lặng chút đi, phóng viên đang nhìn.” Mị nói nhanh.
\r\n
\r\nMinh Đăng thoáng vui khi Mị chủ động nép lại gần hắn, nhưng niềm vui chưa lâu đã bị cô hắt một gáo nước lạnh ngắt, thật sự tê tái. 

0.45391 sec| 2397.063 kb