Chương 2: Lạnh nhạt
\r\n
\r\nPhùng gia tổ chức tổng cộng 5 buổi lễ, từ gia tiên đến lúc họ ra nhà hàng. Đó chỉ mới là của nhà gái. Nhà trai cũng tương tự. Mị mệt muốn đứt hơi. Cô phải đứng trên cao gót suốt từ sáng, trên người còn bó rọ trong những bộ váy cồng kềnh, đi bộ không biết bao nhiêu dãy bàn, cười chào không biết bao nhiêu khách. Cô chưa bao giờ phải gặp nhiều người như vậy.
\r\n
\r\nMinh Đăng chở cô về đến cửa thì vội vã đẩy cô xuống rồi lái xe đi đâu mất. Cô có hơi chưng hửng nhưng cũng cười nhạt rồi lọ mọ mở cửa vào nhà. Trời đã hơn 10 giờ khuya, lạnh lẽo, vắng vẻ. Vậy mà tên chồng mới của cô nở bỏ một mình cô ngoài đường. Mị thở dài. Thôi kệ đi, Mị khệ nệ đi vào trong nhà.
\r\n
\r\nKhi cô vừa được vào đến nhà đã tháo đôi cao gót, quăn nó lăn lóc sang một góc. Ông Chấn đã cho vợ chồng cô một căn nhà riêng. Đó là không gian riêng tư của đôi vợ chồng son. Mị không vui lắm khi bị để ở chung với người lạ. Cô phải ở một mình thật sự, không có lấy một ai thân cận đi cùng với cô.
\r\n
\r\nCô ngồi xuống ghế sofa nghỉ mệt, cũng chẳng buồn mở đèn, cứ thế mà ngồi lặng lẽ trong bóng tối. Những giọt nước mắt rơi xuống tay nóng hổi. Cũng hay, cứ thế mà khóc không có ai nhìn thấy. Cô chính thức bước vào cuộc hôn nhân hợp đồng để phục vụ cho cái gọi là liên hôn kinh tế.
\r\n
\r\nNgồi được một lúc thì chiếc váy bó chặt khiến cô khó chịu. Mị loay hoay một hồi mà chẳng thể nào kéo được khóa kéo phía sau. Cô bất lực nằm rạp trên ghế, vừa khó chịu vừa tủi thân. Đến cái hành động này phải do người mà cô gọi là chồng hỗ trợ thì hắn còn chẳng làm được. Mị hoàn toàn không trông mong gì.
\r\n
\r\nCô đành bất lực gọi điện cho Yến Nhi.
\r\n
\r\n“Xin lỗi em, trễ như vậy rồi mà còn gọi làm phiền.”
\r\n
\r\n“Chậc, chị với em còn lạ gì nào. Không sao đâu chị, có gì cần cứ gọi em.”
\r\n
\r\nYến Nhi giúp Mị thay bộ áo cưới cùng những trang sức rườm rà, tháo búi tóc, và tẩy trang. Cũng mất gần hơn 2 tiếng đồng hồ thì hai cô gái mới có thể hoàn thành. Mị thay được bộ pyjama bằng lụa quen thuộc thì thở phào nhẹ nhõm. Cô nhảy ngay lên giường để cơ thể mỏi nhừ được chăn ấm nệm êm vỗ về.
\r\n
\r\n“Chị Mị, hắn như vậy mà bỏ chị một mình sao?” Giọng Nhi có vẻ tức giận.
\r\n
\r\n“Kệ đi, vậy càng tốt. Chị đỡ phải gặp người lạ.” Mị nhắm mắt đáp dứt khoát.
\r\n
\r\nYến Nhi giúp cô xoa bóp đôi chân, vài chỗ đang phồng rộp đau buốt. Mị nhờ cô nấu giúp mình một ấm nước sôi, sau đó cô lấy chậu nhỏ, pha nước ấm cùng vài loại thảo mộc để ngâm chân. Mị dưỡng thân dưỡng nhan rất kỹ, từ nhỏ đến lớn đều dùng các loại thảo mộc vừa uống, vừa thoa, vừa ngâm người.
\r\n
\r\n“Haiz, giờ cũng trễ rồi. Hay em ở lại với chị đi. Dù sao hắn cũng không về.”
\r\n
\r\n“Ai nói là tôi không về?”
\r\n
\r\nTiếng Minh Đăng vang lên từ phía cửa phòng khiến Mị giật điếng. Cô quay phắc sang nhìn, hắn đang cười cợt nhả khó hiểu. Yến Nhi cũng còn phải e ngại ánh mắt của hắn, nó sáng quắt như thú hoang rình mồi. Cô luống cuống đứng lên thu dọn thau nước rồi cũng ra về, vì trên mặt Minh Đăng bây giờ đã hiện ra hai chữ “tiễn khách”.
\r\n
\r\n“Anh về rồi.” Mị lí nhí nói, cô phải nói gì đó để xua đi sự ngượng ngùng.
\r\n
\r\n“Em hay nhỉ. Dám nói với người ngoài chồng mình không về.”
\r\n
\r\n“Yến Nhi không phải người ngoài.”
\r\n
\r\nMị vẫn cứng miệng đối đáp. Cô cũng run sợ trong lòng rồi nhưng phải tỏ ra cao ngạo một chút. Minh Đăng cười rồi bước đến bên giường. Hắn ngồi xuống, nắm lấy đôi bàn chân đang bị thương của Mị, dự định xoa bóp cho cô một chút. Không ngờ, Mị theo phản xạ mà rụt chân lại, cô trùm kín người trong lớp mền dày, biểu hiện trên mặt rõ ràng là đang lạnh nhạt với hắn.
\r\n
\r\n“Anh về phòng đi. Tôi đã chuẩn bị sẵn hai phòng. Anh qua xem có thiếu thứ gì thì báo lại, ngày mai tôi sẽ cho người đi mua bổ sung.”
\r\n
\r\n“Hai phòng?” Minh Đăng hơi lên giọng hỏi.
\r\n
\r\n“Đúng vậy.” Mị gật đầu khẳng định. Cô dõng dạc nói tiếp.
\r\n
\r\n“Theo thoả thuận, chúng ta không ai can thiệp vào đời sống riêng của nhau. Tuy nhiên, có một vài quy tắc ứng xử tôi sẽ cần bàn kỹ với anh để đối phó với giới truyền thông. Ngày mai, tôi sẽ nói rõ hơn. Bây giờ trễ rồi. Tôi muốn đi ngủ.”
\r\n
\r\nMinh Đăng có chút xót xa nhưng hắn không muốn làm cô khó chịu. Hắn đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay tắt đèn và đóng cửa giúp cô. Mị thở phào, cô nằm xuống giường cuộn kín người trong chăn. Lúc nãy mà nói, cô có chút hoảng sợ.
\r\n
\r\nCô sợ hắn thật sự nghĩ cô với hắn là vợ chồng mà động chạm lên người cô. Cô đã chịu đựng suốt cả ngày hôm nay rồi. Lần sau, cô phải chú ý kỹ hơn, nhất định không để cho hắn giở trò sàm sỡ.
\r\n
\r\n“Hừ, được thôi, tuỳ em. Rõ ràng như vậy cũng tốt. Đỡ phải phiền tôi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng về phòng thì cũng nằm vật ra giường.
\r\nHắn bật cười chua chát. Hắn đã nghĩ biết bao cách, dùng mưu hèn kế bẩn để cướp cô về. Để rồi bây giờ đến một cái nắm tay cô cũng chẳng cho hắn. Nếu là người con gái khác thì đã bị chiêu trò sát gái của hắn thu phục từ lâu, nhưng với Mị, hắn không dám. Hắn cũng không biết tại sao nhưng có lẽ hắn thật lòng mong cô sẽ là người của hắn.
\r\n
\r\nHắn đi vào phòng tắm, ngâm người trong bồn nước ấm để chỗ nóng nảy trên người dịu xuống, nơi nào đó giữa hai chân của hắn đã c/ăng c//ứng đỏ l//ựng từ nãy đến giờ. Minh Đăng cảm thấy hôm nay hắn đã nhịn rất là giỏi rồi.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, em được lắm. Để rồi xem, tôi trị em thế nào.”
\r\n
\r\nHắn tự lẩm bẩm một mình rồi đứng lên đi về giường. Hắn lấy trên kệ một chai rượu nóc một hơi. Hơi men chếnh choáng khiến hắn dễ đi vào giấc ngủ.

0.45528 sec| 2385.227 kb