Chương 7: Có thiện cảm
\r\n
\r\nSáng hôm sau, Phùng Mị vẫn là người thức giấc trước. Cô vệ sinh cá nhân mau lẹ rồi đeo gùi vào sau lưng chuẩn bị lên nương cùng Hơ Bi. Lúc đi ngang, cô tiện tay kéo chăn đắp thêm cho Minh Đăng, bất giác mỉm cười khi thấy gương mặt ngủ say của hắn.
\r\n
\r\nHơ Bi và vài cô gái khác đã đợi bên ngoài. Họ thấy Mị đi ra liền bắt đầu xuất phát lên nương ngô. Nơi đây trồng trọt hoàn toàn thủ công, bằng chính sức lực của con người. Mị thực sự khâm phục những người dân bản. Đặc biệt là các cô gái ở đây, ai cũng giỏi, cũng khéo mà còn khoẻ mạnh.
\r\n
\r\nHọ hăng hái chỉ cho Mị cách thu hoạch, chẳng mấy chốc giỏ của cô đã đầy ắp. Mặt trời lên cao, nắng chiếu cũng rát dao đỏ thịt. Mấy cô gái kéo nhau đi về để còn chuẩn bị cơm trưa.
\r\n
\r\nMinh Đăng thức dậy không thấy Mị đâu liền cuống quýt đi tìm. Cao Huấn đi đốt cây rừng cùng Dam Yi để về dựng lại khu lớp học. Mấy vệ sĩ đi cùng đoàn cũng đi cùng Cao Huấn. Minh Đăng tầng ngầng một hồi chẳng biết hỏi ai.
\r\n
\r\n“À này, em bé ơi, em có thấy cái chị đẹp đẹp hôm qua đi với anh không?”
\r\n
\r\nMinh Đăng túm đại một đứa bé con lại hỏi. Đứa bé tròn xoe đôi mắt nhìn hắn. Nó không hiểu lắm lời Minh Đăng nói, nhưng nó thấy hắn quơ tay múa chân một hồi thì cũng đoán được. Nó chỉ tay về phía ruộng nương trên đồi cao.
\r\n
\r\n“Hái ngô.”
\r\n
\r\nĐứa bé chỉ nói đúng hai chữ rồi chạy biến đi, dường như đó là tất cả vốn liến tiếng phổ thông mà nó biết. Minh Đăng nghe thì không hiểu nhưng ngẫm nghĩ lại thì có lẽ nó nói Mị đã cùng dân bản đi hái ngô.
\r\n
\r\nHắn cắm đầu chạy về phía đồi thì thấy Mị cùng Hơ Bi đang đi về, trên lưng cô còn có cả một gùi ngô đầy vung. Cô vừa đi vừa cười nói vui vẻ cùng mấy cô gái bản, chẳng có dấu hiệu mệt mỏi hay than nắng chê nặng. Minh Đăng bắt đầu thấy có thiện cảm với Mị nhiều hơn.
\r\n
\r\nTrước đó, hắn không nghĩ Mị là người hoà đồng, vui tính như thế này. Phùng Chấn đã tạo cho cô một lớp vỏ bọc kiêu sa, đài cát, không dễ gì với tới. Mị cũng ít nói, ít xuất hiện trong mấy đám tiệc mà hắn tham gia nên vô hình chung hắn nghĩ là cô chảnh thật.
\r\n
\r\nMinh Đăng còn nghĩ những cử chỉ từ ngày cưới đến giờ là do Mị thật sự coi thường hắn nên làm ra điệu bộ xa cách như vậy. Nhưng hắn cũng còn một điều lấn cấn trong lòng, và Minh Đăng vẫn nghĩ Phùng Mị chỉ đang làm bộ làm tịch.
\r\n
\r\nMị đã thấy hắn đứng từ xa. Cô giơ tay vẫy hắn. Minh Đăng sực tỉnh. Hắn tiến lại đỡ lấy gùi ngô trên lưng cô. Tay hắn chậm nhẹ mồ hôi trên trán cho Mị, khiến cho mấy cô gái đi cùng ai cũng ghen tị không thôi.
\r\n
\r\n“Hai người… hai người là vợ chồng đúng không?” Hơ Bi ngại ngùng hỏi.
\r\n
\r\n“Ừm. Đây là chồng mình.” Mị cười đáp với cô ấy.
\r\n
\r\nHơ Bi có đi xuống học ở miền xuôi, cô đã nhìn thấy chiếc nhẫn ở tay của Mị và Minh Đăng, cô chỉ đoán thôi chứ không dám khẳng định. Lúc nãy thấy Minh Đăng thân mật như vậy, cô không chịu được ấm ức mà hỏi thẳng.
\r\n
\r\nHơ Bi cười buồn nhưng cô ấy nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ mà cười nói.
\r\n
\r\n“Em ghen tị với chị thật đấy. Vợ chồng chị thật đẹp đôi.”
\r\n
\r\nMấy cô gái khác cũng hùa theo vài câu. Mị chỉ cười tươi nhìn hắn, Minh Đăng thì cũng đã cảm thấy tự hào đôi chút, hắn nắm tay Mị, cùng dắt cô về nhà chính.
\r\n
\r\nCao Huấn và Dam Yi cũng đã về tới. Họ vác trên vai hai khúc cây thật lớn. Mấy người trai bản đi phía sau, họ cũng thu hoạch được kha khá số lượng cây gỗ, còn bẫy được mấy con gà rừng, thỏ rừng.
\r\n
\r\nMọi người nghỉ ngơi một lúc rồi cùng nhau nhóm lửa nướng thịt. Trưa nay, dân bản lại có một bữa no say. Phùng Mị cũng đem lên nhiều thực phẩm khô, và đủ loại bánh kẹo, cô bày đồ ra bàn lớn để mọi người cùng chia nhau thưởng thức.
\r\n
\r\n“Em đi nương có mệt không?” Minh Đăng ngồi cạnh quạt cho cô mát.
\r\n
\r\n“Lâu ngày vận động có mệt một chút, nhưng mà vui lắm.” Mị vừa đáp vừa uống nước, sau đó lại bận rộn bóc vỏ trứng gà và canh nồi ngô đang luộc.
\r\n
\r\nNhìn sự vô tư của Phùng Mị, Minh Đăng không nghĩ đây là cô gái sành sỏi mà hắn bắt gặp trong khách sạn của khu GenZ.
\r\n
\r\nHình ảnh cô ăn mặc khiêu gợi, cặp kè say xỉn cùng một gã trai xa lạ đối lập hoàn toàn với cô gái bình dị, nhân ái. Đó là điều khiến hắn lấn cấn mãi, cũng chưa vội hỏi thẳng. Hắn nghĩ cô đang có bí mật nào đó khác nên đang âm thầm chờ thời cơ.
\r\n
\r\n“Này, anh làm gì ngồi ngẩn ra vậy.” Mị quay sang thấy hắn ngây ngốc thì gọi.
\r\n
\r\n“À, không có gì, tôi suy nghĩ một số việc thôi.” Minh Đăng cười trừ.
\r\n
\r\nMị cũng không hỏi thêm, cô thấy ngô luộc đã chín liền lấy rổ lớn để vớt ra. Tự nhiên Mị nhớ ra, công việc của hắn có chút bận rộn, hắn không như cô mà có thể bỏ phố lên rừng hẳn 2 tuần liền.
\r\n
\r\n“Anh có việc bận thì cứ về trước. Tôi xong việc về sau cũng được.”
\r\n
\r\n“Không, không phải chuyện công việc.”
\r\n
\r\n“Vậy thì là chuyện gì? Ở đây anh ở không quen?”
\r\n
\r\nHắn lại chậm rãi lắc đầu. Phùng Mị không biết hắn vướng bận điều gì, nhưng thấy hắn không chia sẻ nên cô cũng không chủ động hỏi sâu vào làm gì. Hắn giúp cô đem thức ăn ra cho mọi người, vẻ mặt vẫn còn đang đăm chiêu lắm.
\r\n
\r\nSau giờ trưa, trai tráng trong bản tập trung sửa lại khu nhà dạy học. Mị và Hơ Bi đi đến từng nhà xem giúp dọn dẹp, hướng dẫn mọi người các loại thuốc dùng khi cần như thuốc hạ sốt, thuốc đau đầu, đau bụng. Chị em phụ nữ thì được Mị tặng quà riêng, cô hướng dẫn họ dùng băng vệ sinh những ngày có kinh nguyệt.
\r\n
\r\n“Mọi người phải hết sức chú ý vệ sinh. Nếu có việc gì không biết thì cứ đến hỏi Hơ Bi. Tôi sẽ để lại số điện thoại chỗ cô ấy, khi nào dùng gần hết thì cứ gọi báo tôi một tiếng, tôi sẽ gửi thêm cho mọi người.”
\r\n
\r\nTối đến, Mị được Hơ Bi cho mượn bồ đồ dân tộc, làm tóc, đeo trang sức bạc. Mị bước ra trong sắc áo rực rỡ khiến cho bao nhiêu người say đắm. Minh Đăng nhìn cô không chớp mắt. Mị hoá thân thành cô gái dân tộc vô cùng duyên dáng. Cô được Hơ Bi dạy múa, chiêng trống nổi lên, Mị cùng vài cô gái khác cùng nhảy theo tiếng nhạc xập xình.
\r\n
\r\nMinh Đăng cười tươi bước lại chỗ Dam Yi nói nhỏ cái gì đấy. Sau đó, thấy Dam Yi dắt hắn vào nhà lớn, thì ra Minh Đăng cũng đi mượn một bộ đồ dân tộc để mặc vào. Hắn đóng khố, cởi trần để lộ ra thân hình cơ bắp săn chắc, đẹp như tạc tượng. Mấy cô gái bản thấy hắn thì hú hét không ngừng.
\r\n
\r\nMị cũng thoáng đỏ mặt. Cô không dám nhìn nên quay mặt hướng khác. Nhưng Minh Đăng đã đi lại bên cạnh cô, nắm tay cô cùng nhảy múa theo vũ điệu cồng chiêng của núi rừng Tây Nguyên hùng vĩ.
\r\n
\r\nBọn họ ở đây, nơi hoang vu đại ngàn, dù thiếu thốn điều kiện hiện đại để sinh hoạt nhưng lại thấm đẫm tình cảm chân thành.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo