Chương 3: Bắt đầu gây sự
\r\n
\r\nNgày hôm sau, hắn dậy muộn hơn. Mị đã thức giấc trước. Hắn bước ra ngoài thấy cô đang loay hoay ở bếp. Trên bàn là một bàn thức ăn sáng nóng hổi đang nghi ngút khói. Minh Đăng ngồi xuống, gắp một cái sủi cảo nếm thử.
\r\n
\r\n“Ừm, cũng ngon đấy.”
\r\n
\r\n“Anh ăn sáng đi.”
\r\n
\r\nMị chị lạnh nhạt nói rồi cô cũng ngồi xuống đối diện và bắt đầu ăn. Hắn cười khinh khỉnh, lấy chén múc súp cua. Mị có ý múc giúp hắn nhưng Minh Đăng đã nhanh tay hơn. Cả hai lặng lẽ ăn không ai nói với ai câu nào.
\r\n
\r\nThấy Mị cứ ngập ngừng định gọi hắn nhưng lại thôi, Minh Đăng đành nói trước.
\r\n
\r\n“Em có gì muốn nói sao?”
\r\n
\r\nMị ngoan ngoãn gật đầu. “Ừm, có vài việc.”
\r\n
\r\nMinh Đăng thấy vậy liền lên giọng kiêu ngạo. Mắt vẫn nhìn mấy dĩa đồ ăn trên bàn, làm ra vẻ không mấy để tâm đến việc mà Mị sắp nói.
\r\n
\r\n“Vậy nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian.”
\r\n
\r\n“Được.”
\r\n
\r\nMị đứng lên đi lại tủ đựng giấy tờ, cô đã chuẩn bị sẵn một bản hợp đồng khác.
\r\n
\r\n“Tôi đã soạn hẳn những sự kiện có thể cần tham gia. Tôi và anh chỉ cần xuất hiện cùng nhau là được, không cần tương tác với phóng viên, cũng không cần trả lời phỏng vấn. Công ty đang trên đà phát triển, tôi không muốn bất cứ điều gì làm cho giá cổ phiếu bị hạ xuống.”
\r\n
\r\nMị nói rồi điềm tĩnh dùng bữa. Cô ăn uống từ tốn, thanh cao. Bàn tay thon nhỏ cầm cái muỗng ngọc một cách đài các, kiêu sa. Minh Đăng không thèm nhìn bản hợp đồng trong tay đang ghi gì, hắn tập trung nhìn cô.
\r\n
\r\nHôm qua, khi thấy Mị trong những bộ áo váy ngày cưới, trang điểm kỹ càng vô cùng nổi bật đã làm Minh Đăng xao xuyến không thôi. Hôm nay, tuy cô không trang điểm đậm, nhìn vậy mới thấy những đường nét nguyên thuỷ đã rất sắc sảo.
\r\n
\r\n“Anh không ăn nhanh đi.”
\r\n
\r\nMị lên tiếng nhắc hắn. Cô ngẩn ngơ ngước lên thì thấy hắn đang nhìn mình. Cô thoáng đỏ mặt vì ánh mắt của Minh Đăng cư như hổ đói sói hoang đang trực chờ mà lao đến chỗ của cô.
\r\n
\r\n“Em muốn tôi thực hiện mấy quy tắc này cũng được. Nhưng tôi có điều kiện.”
\r\n
\r\n“Được, anh cứ nói. Nếu đáp ứng được, tôi sẽ thực hiện.”
\r\n
\r\nMị nghiêm túc nhìn hắn. Ánh mắt xa cách của cô cứ nhìn hắn đăm đăm. Minh Đăng vô cùng khó chịu. Hắn cười khẩy rồi bảo.
\r\n
\r\n“Là//m tì//nh với tôi.” Hắn nói thẳng, cứ thế mà trực tiếp nói ra không kiêng dè.
\r\n
\r\n“Anh… anh đang nói cái gì vậy?” Mị lúng túng đỏ mặt.
\r\n
\r\n“Người lớn cả rồi. Em ngại cái gì?” Hắn tiếp tục bỡn cợt.
\r\n
\r\n“Không được. Điều kiện này tôi không đáp ứng. Mời anh chọn điều kiện khác.”
\r\n
\r\nMị đã rất là hoảng sợ, nhưng cô cố gắng nén xúc động vào trong lòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà từ chối. Minh Đăng cười khoái chí. Hắn thấy cô sợ hãi sắp khóc đến nơi thì càng tỏ ý trêu chọc.
\r\n
\r\n“Không được thì thôi vậy. Tôi chỉ có một điều kiện đó.”
\r\n
\r\n“Không được là không được. Anh chọn cái khác đi. Tiền của, địa vị, gì cũng được, ngoại trừ việc động vào người tôi.”
\r\n
\r\nCâu nói và tia mắt kiên cường của Mị khiến hắn đau lòng. Cô đang phân biệt rõ ranh giới với hắn. Là trực diện thẳng thừng như vậy sao? Hắn không thích như vậy chút nào. Trước giờ là hắn từ chối người khác, có biết bị từ chối là sẽ có cảm giác như thế nào đâu. Nay được Mị cho nếm thử, vị đúng là dở toẹt.
\r\n
\r\n“Tôi vẫn giữ ý kiến đó.”
\r\n
\r\n“Anh cứ suy nghĩ đi. Tôi cho anh ba ngày.”
\r\n
\r\nMị lạnh lùng giữ nguyên thái độ. Cô đã ăn xong phần của mình nên đứng lên đem chén đũa để vào chậu rửa. Cô xả nước dọn rửa một lúc, trở ra nói với hắn.
\r\n
\r\n“Hôm nay, tôi có khách đến may áo. Tôi sẽ ở tiệm may đến tối muộn. Anh cứ xem xét và suy nghĩ những quy tắc tôi đưa trước đi.”
\r\n
\r\nMị lướt đi ngang qua thì bất ngờ bị hắn túm tay kéo lại. Cô mất thăng bằng mà ngồi hẳn vào người hắn. Cô hoảng hốt đứng lên nhưng Minh Đăng đã giữ chặt cô lại. Mị uất ức nhìn hắn bằng đôi mắt giận dữ.
\r\n
\r\n“Anh Đăng. Anh phạm quy rồi đấy.”
\r\n
\r\n“Phạm quy?”
\r\n
\r\n“Anh nhìn bản điều kiện đi.”
\r\n
\r\n“Tôi không quan tâm.”
\r\n
\r\n“Anh như vậy là bắt đầu gây sự à?”
\r\n
\r\nMinh Đăng thoáng sững người. Hắn không ngờ Mị lại có thể nói một câu đầy lãnh cảm như vậy. Hắn chỉ đang định trêu cô một lúc, ai có ngờ cô lại nói hắn muốn gây sự, thế có tức không chứ. Minh Đăng hậm hực mà thả tay. Mị nhanh chóng cách xa hắn, cô chỉnh đốn váy áo lại cho thẳng thớm.
\r\n
\r\nMị không nói thêm gì, đi vào phòng lấy túi xách và điện thoại rồi đi một mạch ra ngoài, không thèm nhìn hắn cái nào nữa. Mị cứ thế bước đi, bỏ rơi hắn ngập chìm trong cảm xúc hỗn loạn. Minh Đăng tức giận đánh xuống bàn một cái.

0.48886 sec| 2388.969 kb