Chương 5: Đi từ thiện
\r\n
\r\nSáng sớm, xe của tập đoàn đã chờ sẵn ngoài cửa. Mị kiểm tra lại các đồ vật đem theo. Mặc dù là tiểu thư nhưng cô gói ghém rất gọn gàng, chỉ vỏn vẹn một chiếc vali nhỏ và một ba lô đeo lưng. Nhìn sang Minh Đăng thấy hắn khệ nệ khiêng 2 cái vali to đùng mà Mị phì cười.
\r\n
\r\n“Trời, anh tính đi trẩy hội hay sao mà đem nhiều đồ vậy?”
\r\n
\r\n“Chúng ta đi 2 tuần lận đấy, em mới là coi lại mình đi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng vừa thở dốc vừa nói. Hắn cũng nhận ra sự cồng kềnh của bản thân mà cười trừ. Hắn đã lựa chọn suốt cả đêm mới lấy được có 2 cái vali này, còn rất nhiều đồ khác hắn chưa đem theo được.
\r\n
\r\n“Haiz, lên đó sẽ có nhà người dân bản địa, mình đem theo những gì họ không có là được, quần áo có thể thuê lại của dân bản.”
\r\n
\r\nMị thản nhiên nói rồi đưa vali cho Cao Huấn đem ra xe. Minh Đăng không tin vào tai mình. Cô thật sự chịu chơi đến như vậy sao. Có nói thế nào thì cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng đã quen đầy đủ tiện nghi. Minh Đăng cũng muốn coi thử cô sẽ xoay sở ra sao ở nơi núi rừng hoang sơ, điều kiện thiếu hụt.
\r\n
\r\n“Được rồi, anh lên xe đi, còn đứng đấy tần ngần cái gì nữa.”
\r\n
\r\nMị có chút bực bội qua lời nói, rõ ràng là chê hắn phiền. Cô không thèm đợi mà đi thẳng ra xe trước. Minh Đăng loay hoay khoá cửa rồi mới chạy ra định ngồi bên cạnh cô nhưng Phùng Mị đã chỉ lên ghế phụ kế tài xế.
\r\n
\r\n“Anh ngồi ghế trên đi.”
\r\n
\r\nCao Huấn đứng chắn ở cửa sau nên Minh Đăng đành ngồi vào ghế phụ. Phía sau, Mị thà để chỗ trống chứ nhất quyết không cho hắn ngồi cùng. Minh Đăng ấm ức, nuốt cục tức vào trong lòng.
\r\nMinh Đăng chửi thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi rói. Mị nhìn nụ cười 9 phần giả tạo của hắn thì rùng mình nhún vai, cô chẳng thể nào nhìn nổi.
\r\n
\r\nXe bon bon xuất phát. Điểm đến là một bản làng nhỏ ở Tây Nguyên. Vùng này trước đây bị cây rừng che khuất, về sau trong làng có người xuống dưới thành phố đi học chữ, người đó về cải tạo lại đường xá nên mới có người biết đến.
\r\n
\r\nMị kiểm tra túi y tế đem theo. Cô ghi chú cẩn thận lên từng chai lọ nhỏ nhắn. Minh Đăng nhìn qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ say mê làm việc của cô thì thêm phần xao xuyến. Nó cho thấy Mị rất có tâm trong việc làm từ thiện, chứ không phải cố ý bày vẽ như những người mà hắn từng quen.
\r\n
\r\n“Chú Huấn, lát nữa chú dừng xe ở nhà lớn nhé. Xe hàng của mình sẽ dừng theo để dân bản đến lấy đồ trước.”
\r\n
\r\n“Vâng, tiểu thư.”
\r\n
\r\n“Yến Nhi đã gọi được cho trưởng bản chưa?”
\r\n
\r\n“Cô ấy đã gọi rồi. Người đó tên là Dam Yi. Cậu ta sẽ chờ sẵn dần đường.”
\r\n
\r\nMị ồ lên một tiếng. Cô mở máy tính bảng kiểm tra tin nhắn của Yến Nhi. Cô ấy đã gửi cho Mị thông tin về trưởng bản cùng vài đặc điểm cần lưu ý. Họ là người dân tộc Ê đê, trong bản cũng có dạy chữ quốc ngữ nhưng chưa nhiều người thành thạo, tuy nhiên họ vẫn có thể giao tiếp được ở mức căn bản
\r\n
\r\nMinh Đăng có vẻ chau mày khi biết nơi sắp đến là rừng thiêng đại ngàn, điều kiện sinh hoạt lại chưa phát triển mạnh. Hắn thì không sao, nhưng Mị của hắn thì phải thế nào đây.
\r\n
\r\nNhưng khi hắn nhìn lại thì mới thấy chỉ có hắn mới là không chuẩn bị kỹ. Mị đã mặc một bộ đồ thể thao rất năng động. Quần áo che kín cơ thể, có cả nón, găng tay, giày thể thao cũng là loại chuyên dụng để đi leo núi.
\r\n
\r\nHắn nhìn lại bộ vest bảnh bao trên người, đã vậy còn nước hoa thơm phức, đầu tóc láng mượt. Sang thì có sang thật nhưng vào đến bản rồi thì mấy thứ đó cũng vô dụng mà thôi.
\r\n
\r\nMị nhìn lên thấy biểu cảm của hắn rất khó coi liền bật cười.
\r\n
\r\n“Tôi đã bảo chọn đồ dễ vận động rồi mà. Chúng ta đi lên đó giúp đỡ dân làng chứ có phải đi sự kiện rình rang gì đâu.”
\r\n
\r\n“Em thật là. Trêu được tôi em vui lắm à.”
\r\n
\r\n“Tất nhiên.”
\r\n
\r\nMị làm ra bộ mặt đắc ý, cô ngồi dựa vào ghế bĩu môi nhìn hắn. Minh Đăng ôm trán cười khổ. Nhưng cô cũng chợt nhớ ra gì đó nên hỏi hắn.
\r\n
\r\n“Mà trong những đồ đem theo, anh không có bộ nào thể thao sao?”
\r\n
\r\nMinh Đăng ái ngại lắc đầu. Những thứ hắn đem toàn là quần là áo lượt. Nếu đem mặc thì cũng không thành vấn đề, chỉ có là nó sẽ hơi khoa trương so với nơi mà họ sắp đến. Phùng Mị thở dài ngao ngán.
\r\n
\r\n“Anh phải chú ý, mình đến làm việc thiện nguyện thì phải để người dân ở đó thấy dễ gần chứ không phải để thị uy. Mà thôi không sao, lên đó cho anh thử mặc đồ dân tộc vùng cao vậy.”
\r\n
\r\nBị Mị châm chọc, Minh Đăng thấy ngứa ngáy tay chân vô cùng. Cô mà ngồi gần thì chắc chắn hắn đã phạt cô mấy cái hôn áp đảo rồi. Nhưng Mị nói thì hắn mới để ý, hắn đã hiểu vì sao các trưởng bối giao công tác thiện nguyện cho Mị phụ trách. Đó chẳng phải vì cô xinh đẹp thu hút mà còn vì trái tim nhân hậu của cô, sự cẩn thận, chu đáo, luôn chuẩn bị kỹ càng và quan sát tỉ mỉ người khác.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo