Chương 8: Giải tỏa nhu cầu
\r\n
\r\nThoắt cái đã hai tuần trôi qua, Mị cũng đã sắp xếp đâu ra đấy cho mọi người trong bản nhỏ này. Khu nhà học đã được hoàn thiện, rộng hơn trước rất nhiều. Mị cũng liên hệ với địa phương để bản được câu nhiều điện hơn, đồng thời là vấn đề nước máy nước sạch.
\r\n
\r\nHơ Bi bịn rịn chia tay cô. Dân bản gói cho Phùng Mị rất nhiều nông sản và trái cây, Mị định không nhận nhưng Dam Yi lên tiếng bảo nếu cô không lấy họ sẽ không nói chuyện với cô nữa. Mị đành gật đầu.
\r\n
\r\n“Chú Huấn, lát nữa chú chở nông sản đến chợ bán nhé.”
\r\n
\r\n“Vâng.”
\r\n
\r\nMinh Đăng nghe Mị dặn dò thì nghĩ cô thật biết cách kinh doanh. Hắn lên tiếng trêu chọc.
\r\n
\r\n“Chưa ra khỏi núi là tính đến chuyện kiếm tiền à?”
\r\n
\r\nMị thở hắt khó chịu.
\r\n
\r\n“Vâng. Tôi phải tranh thủ.”
\r\n
\r\nCao Huấn nghe ra ý tứ giận lẫy của Phùng Mị thì đưa cho Minh Đăng một tờ quảng cáo. Bên trên là chương trình ủng hộ nông sản vùng cao. Mấy năm gần đây, để bà con trên bản được phát triển, một chủ đầu tư đã mở ra chương trình này để người dân có thể trao đổi nông sản dễ dàng hơn. Số tiền bán được sẽ được thống kê hàng tháng và gửi lại cho bà con.
\r\n
\r\nMinh Đăng ái ngại vì lời nói của mình. Hắn rất muốn ôm Mị dỗ ngọt nhưng xem ra cô giận hắn thật rồi. Mị không thèm nhìn hắn suốt đường về. Cô không xem điện thoại thì cũng lướt máy tính bảng, chán thì lại nhắm mắt ngủ.
\r\n
\r\nHắn ngồi phía trước mà cứ nhấp nhỏm quay sang đằng sau, điệu bộ như ngồi trên đống lửa, khiến cho Cao Huấn bật cười.
\r\n
\r\n“Minh Đăng, cậu ngồi yên đi. Tôi không muốn bị cảnh sát giao thông tóm đâu.”
\r\n
\r\nHắn bất lực ngả người giả vờ ngủ nhưng trong đầu đang nghĩ cách xin lỗi cô.
\r\n
\r\nChuyến đi này đem lại cho Minh Đăng một trải nghiệm thú vị, cùng có vài phần tiến triển hơn với Phùng Mị. Mặc dù bên cạnh cô mấy ngày liền nhưng Minh Đăng vẫn không dám quá phận, cùng lắm cũng chỉ ôm cô ngủ mỗi tối.
\r\n
\r\nCòn hơn hai tiếng nữa là về tới thành phố, Minh Đăng cảm thấy như cá về lại nước, cảm giác phấn khích xâm chiếm. Hắn muốn tụ tập vui chơi một chút. Hắn phải giải thoả sự ngột ngạt, bức rức trong người. Minh Đăng đã nhắn tin cho vài người bạn hẹn tối nay cùng t//ụ t//ập tại tầng bar của GenZ.
\r\n
\r\n“Chú Huấn, lát nữa thả cháu ở tiệm may.” Mị dặn dò Cao Huấn.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, em định không nói chuyện với tôi thật à?”
\r\n
\r\n“Vâng, tôi bận kiếm tiền rồi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng rất muốn nói lại nhưng Cao Huấn đã cản hắn. Minh Đăng biết Phùng Mị đang giận là thật nên tốt nhất là đừng động vào cô ấy. Hắn cũng không biết cô sẽ phải mất bao lâu để nguôi giận.
\r\n
\r\nPhùng Mị về tới thì bận rộn chuyện sổ sách, rồi đơn hàng, cô lại giam mình ở tiệm may chẳng chịu đi đâu. Vậy cũng hay, Minh Đăng cũng đỡ phải trông chừng. Hắn định đi giải toả một lát, tiện thể điều tra thêm về sự việc đã xảy ra trước đêm hôn lễ của hắn và Phùng Mị. Hắn phải làm rõ nghi ngờ trong lòng.
\r\n
\r\n“Này Minh Đăng, cậu trốn đi đâu mà nửa tháng không gặp.”
\r\n
\r\n“Tôi đi làm từ thiện.”
\r\n
\r\n“Hả? Tôi không nghe nhầm đó chứ?”
\r\n
\r\n“Thật. Không tin thì các cậu cứ chờ tin tức lên báo đi.”
\r\n
\r\nMinh Đăng n//âng l//y cùng đồng bọn. Hắn reo hò, nhảy nhót theo điệu nhạc xập xình cùng mấy cô em n//óng b//ỏng. Nhưng được một lúc thì hắn đã chán nên quay lại ghế ngồi trong khu VIP. Minh Đăng châm đi//ếu thu//ốc rồi ngả người ra ghế thở ph/ì ph//èo. Từng v//òng kh//ói tr//ắng được hắn nhả ra vô cùng điêu luyện.
\r\n
\r\nHắn tự nhủ không biết bản thân lại bị làm sao. Rõ ràng là nơi mà hắn thích lui tới nhất nhưng nó lại chẳng mang lại cho hắn cảm giác hào hứng. Minh Đăng nhớ lại những ngày hát múa trên bản, vậy mà lại vui hơn.
\r\n
\r\nChính xác thì, hắn đang nhớ Phùng Mị. Hắn bức bối vì cô không chịu nói chuyện với hắn. Hắn cứ cho đó là chuyện nhỏ có thể phớt lờ, nhưng sao nó lại làm tim hắn nhói đau như vậy. Thật là khó chịu.
\r\n
\r\n“Phùng Mị, rốt cuộc em muốn giận tôi đến khi nào?” Hắn hỏi thầm.
\r\n
\r\nVài cô em xinh tươi trong tình trạng thi//ếu v//ải tiến lại chỗ bọn họ ngồi. Các cô gái u//ốn é//o vào việc, nh//iệt tì//n//h phục vụ các quý ông. Minh Đăng ng/ả ng/ớn để cho các em tư/ơi m/át chăm sóc mình. Mấy cô thay nhau v/e v/ã/n hắn, làm ra mấy động tác khi//ê/u g//ợi b//ỏ/ng mắt.
\r\n
\r\nMinh Đăng quyết định hôm nay phải gi//ải t//ỏa hết mấy ngày chịu đựng vừa qua.
\r\n
\r\n“Anh Đăng, anh h//ư quá.”
\r\n
\r\nMấy cô gái đánh vai hắn, nhõng nhẽo trước sự tr//êu gh//ẹo của hắn.
\r\n
\r\nMấy cô em n//on t//ơ này xem ra cũng rất hợp ý. C//on th//ú ho//ang bên trong hắn sắp được phóng thích ra ngoài. Hắn cạn ly với mấy gã đi cùng, cười lên từng tràn đầy qu//ỷ qu//yệt. Phần đ//ũng qu//ần của hắn nh//ô ca//o hơn bởi sự mời gọi. Minh Đăng g//ừ nhẹ, âm thanh càng lúc càng tr//ầm đ//ục.
\r\n
\r\nVấn đề là bây giờ trong đầu hắn chỉ toàn hình bóng của Phùng Mị. Hắn nhớ hương hoa hồng trên người cô, nhớ nụ cười của cô. Người mà hắn muốn lúc này là Phùng Mị. Hắn đưa tay đẩy mấy cô gái kia sang một bên.
\r\n
\r\nMinh Đăng định đi về nhà gặp Mị nhưng hắn thoáng suy nghĩ rồi khựng lại. Hắn day trán cười khổ. Hắn phải làm gì với cô bây giờ. Cô nhất định sẽ không cho hắn động vào người. Còn cơ thể của hắn thì đang biểu tình lắm rồi.
\r\n
\r\n“Sao vậy?” Diều Hâu lên tiếng hỏi.
\r\n
\r\nMinh Đăng chỉ lắc đầu không giải thích. Đột nhiên hắn thấy một bóng dáng rất quen lướt qua. Hắn chỉnh đốn lại quần áo rồi chạy ra ngoài nhìn nhưng cô gái đã đi khuất. Diều Hâu ngạc nhiên cũng đứng lên đi ra xem.
\r\n
\r\n“Anh thấy người mới đi qua không?” Minh Đăng quay sang hỏi.
\r\n
\r\n“Có.” Diều Hâu vừa h//út thu//ốc vừa trả lời.
\r\n
\r\n“Là Phùng Mị à?”
\r\n
\r\n“Phùng Mị?” Diều Hâu cảm thấy cái tên này xa lạ.
\r\n
\r\n“Không phải sao?” Đến lượt Minh Đăng ngạc nhiên.
\r\n
\r\n“Không, cô ta là Phùng Châu. Cô ta và nhân tình đến đấy vài lần. Sao vậy? Cậu quen cô ta à? Hay cô ta cũng lại là nhân tình của cậu?”
\r\n
\r\nPhùng Châu sao? Cái tên này hắn đã nghe qua, nhưng dáng người của Phùng Châu lúc ở công ty làm việc rất khác.
\r\n
\r\n“Chẳng phải lần trước cậu cũng bắt gặp cặp đôi đó rồi mà.” Diều Hâu thắc mắc.
\r\n
\r\n“Lần trước?” Minh Đăng nhướn mày nhớ lại.
\r\n
\r\n“Ừm, thì cái đêm trước đám cưới của cậu đấy.”
\r\n
\r\nMinh Đăng nghe xong thì vỡ oà. Thì ra hắn đã bị lừa. Người mà hắn bắt gian lần đó là Phùng Châu chứ không phải là Phùng Mị.
\r\n
\r\nMinh Đăng tức tốc chạy về nhà. Hắn phải lập tức xác nhận với Mị.

0.49463 sec| 2399.828 kb