Chương 1: Lễ cưới linh đình
\r\n
\r\nPhùng Mị là con gái thứ hai của Phùng Chấn, người đang nắm quyền điều hành trong gia tộc họ Phùng. Phùng Kim là ông nội của cô đã quyết định nghỉ ngơi để an dưỡng tuổi già. Ông Chấn là con trai cả nên được giao lại dấu mộc để quản lý các việc lớn bé trong dòng họ đến cả chuyện kinh doanh của tập đoàn.
\r\n
\r\nHôm nay là ngày cô Mị nhà họ Phùng tổ chức lễ cưới. Khung cảnh trong nhà phải nói là rất tưng bừng, nhộn nhịp. Nào là người làm trong nhà thay nhau trang trí, chuẩn bị đón khách. Nào là quan khách đến dự gửi quà mừng. Nào là những cô dì trong tộc họ cùng đến dạy bảo cho cô những điều trước khi về làm dâu nhà chồng. Con gái danh gia vọng tộc xuất giá cũng không ít lễ nghi.
\r\n
\r\n“Mị, chị đẹp quá.”
\r\n
\r\nYến Nhi thốt lên nhìn cô trong gương. Cô đang giúp Mị búi tóc để đội mấn. Mị nhìn ngắm bản thân khác lạ trong bộ áo dài cưới đỏ rực rỡ, trang điểm cẩn thận làm cho vẻ đẹp của cô tăng thêm vài phần sắc sảo. Một chữ đẹp thì quá ít để mô tả dáng vẻ của cô lúc này.
\r\n
\r\nChiếc áo dài cưới này là lễ phục của dòng họ, được truyền qua nhiều đời. Cứ hễ là con gái trong nhà xuất giá thì lễ gia tiên sẽ phải bận bộ này. Chiếc áo dài gấm màu đỏ tươi, đuôi váy dài mấy mét, ngoài việc thêu phượng hoàng tinh xảo còn được đính lên vô số đá quý và ngọc trai, làm nổi bật sự cao sang, quyền quý.
\r\n
\r\nMị đã chuẩn bị xong. Cô ngồi yên trong phòng chờ tới giờ làm lễ. Bên ngoài không ngừng truyền vào những âm thanh reo hò, báo hiệu nhà trai đã qua tới. Họ đang làm lễ vào cổng phía trước, người đến dự vỗ tay chúc mừng.
\r\n
\r\nCô có chút hồi hộp, tay chân có hơi lóng ngóng. Yến Nhi thấy người cô run run thì ngồi bên cạnh an ủi một lúc. Mị cũng rất hiếu kỳ, cô muốn nhanh ra ngoài xem đám đông huyên náo như thế nào.
\r\n
\r\n“Mị, bước ra đi con.”
\r\n
\r\nMẹ Tư vào phòng gọi cô. Bà và Yến Nhi dắt tay cô từ từ bước ra ngoài. Ông Chấn đã chờ ở khu hoa viên cách hai dãy nhà. Mị cúi chào bố, đôi mắt rưng rưng vô cùng xúc động. Ông Chấn vỗ vai động viên. Cô thấy bàn tay của ông truyền cho mình một cảm giác vô cùng ấm áp.
\r\n
\r\nÔng nắm tay cô dắt lên nhà chính. Hai vị làm ông mai bà mối hô lớn báo hiệu cô dâu đã tới. Quan viên hai họ cùng khách khứa hướng mắt về phía lối đi. Ai nấy đều xuýt xoa trước vẻ kiều diễm của cô. Mị ngượng ngùng nên đôi gò má càng thêm ửng hồng, càng nhìn càng thêm yêu quý.
\r\n
\r\nMinh Đăng đứng ở phía sân khấu. Hắn ta cũng vô cùng bảnh bao trong bộ áo dài đỏ thêu rồng cầu kỳ. Hắn ngẩn ngơ khi nhìn thấy cô. Giây phút nhìn thấy cô, Minh Đăng biết trái tim hắn đã bị cô cướp đi mất rồi.
\r\n
\r\nNgười bác lớn trong nhà làm vai trò chủ hôn. Ông cười hiền mà khều Minh Đăng một cái, hắn lấy lại thần thái mà bước đến đón Mị lên sân khấu. Hắn đưa bàn tay ra nhưng cô chỉ vịnh hờ trên cánh tay. Dáng điệu hờ hững vô cùng. Động tác này tuy nhỏ nhưng đã đâm một nhát đau vào tin hắn.
\r\n
\r\nMinh Đăng chỉ cười khẩy cho qua. Hắn cũng rất coi trọng chuyện danh dự, khách khứa đang đông đúc, hắn quyết giữ sĩ diện. Hắn hít thở sâu, ưỡn thẳng thân người, bước đi tự tin bên cạnh Mị. Ai nấy đều khen dâu rể thật đẹp đôi.
\r\n
\r\n“Anh chịu khó một chút, sau lễ tôi trả tự do cho anh.”
\r\n
\r\nMị nói nhỏ vào tai hắn. Minh Đăng nghe mà tròng mắt mở to. Tim hắn đánh phịch một cái, không ngờ cô lại lạnh lùng và thẳng thắng như vậy. Hắn cười ranh mãnh, quàng tay ngang eo cô. Cũng không chịu thua mà nói lại một câu.
\r\n
\r\n“Vậy tôi phải tận dụng thời gian vàng này rồi.”
\r\n
\r\nHắn siết chặt eo nhỏ, Mị bị đụng chạm nơi nhạy cảm nên có chút khó chịu nhưng cô cũng biết có nhiều ánh mắt đang dõi theo, cô không thể né tránh đành dùng nụ cười công nghiệp che đi nét bối rối, hoang mang. Minh Đăng cười hài lòng trước biểu cảm của cô. Hắn trêu ghẹo nhiều hơn, ôm cô chặt cứng.
\r\n
\r\n“Này, anh có hơi quá phận rồi đấy.”
\r\n
\r\n“Như thế nào là quá phận?”
\r\n
\r\n“Anh…”
\r\n
\r\nMị có chút tức giận, đôi mày được tô vẽ sắc nét khẽ chau lại, càng làm tăng nhan sắc khuynh thành thêm cuốn hút. Minh Đăng thấy thế càng chọc ghẹo nhiều hơn. Hắn ghé sát lại mà hôn lên vành tai của cô. Bàn tay đang trên eo cũng trượt xuống đánh vào mông cô một cái. Nhìn từ xa, người ta chỉ thấy hai vợ chồng trẻ đang tình chàng ý thiếp vô cùng mùi mẫn.
\r\n
\r\nLễ vừa hoàn thành. Mị đã đi nhanh vào trong nhà để thay đồ. Cô phải nhanh chóng thoát khỏi cái tên háo sắc đang khoác lớp vỏ bọc đạo mạo, anh tuấn kia. Minh Đăng đuổi theo, hắn khoái chí cười khùng khục rất ám muội.
\r\n
\r\n“Muốn đi đâu?”
\r\n
\r\n“Anh theo tôi làm gì?”
\r\n
\r\n“Em bây giờ là vợ tôi rồi. Còn tính trốn sao?”
\r\n
\r\n“Hôn nhân hợp đồng. Không tính.”
\r\n
\r\nMị đưa tay đẩy hắn ra nhưng đã bị Minh Đăng ép chặt vào trong vách tường. Hắn kề gương mặt lại gần, định hôn lên đôi môi đỏ mọng nhưng không vội. Mị giữ ánh mắt rất cương nghị không dễ khuất phục, như thể đang khiêu khích hắn.
\r\n
\r\n“Anh tránh đi, tôi còn đi thay váy. Hôm nay có nhiều khách phải tiếp đấy.”
\r\n
\r\nMị đanh giọng nhắc nhở. Hắn quyến luyến tách rời cơ thể của cô. Minh Đăng khịt mũi ngửi lấy hương hoa hồng quyến rũ đang toả ra từ trên người của Mị. Mê hương khiến cho hắn có phần rạo rực, nhưng âm thanh ồn ào của khách đến dự tiệc đã cắt ngang suy nghĩ của hắn. Minh Đăng tức tối đi về phía đối diện. Hắn cũng cần phải thay lễ phục.
\r\n
\r\nMinh Đăng trở ra trong bộ vest đen lịch lãm, còn Mị cũng đã thay chiếc áo đầm cưới trắng tinh lấp lánh kim sa, cô cũng đã đổi kiểu tóc và cách trang điểm, lúc này trông như một cô công chúa từ cung vàng điện ngọc bước ra. Họ khoác tay nhau cùng tiếp đãi hết đợt khách này đến đợt khách khác.

0.50209 sec| 2389.555 kb