Vương Thăng nghĩ tới trại Thanh Sơn.
Ảnh hưởng và sự trợ giúp của lão tú tài đối với trại Thanh Sơn rất lớn, nếu không có ông ấy, trại Thanh Sơn sẽ phát triển thành cái dạng gì, thật sự rất khó nói.
Nhưng một người có ảnh hưởng lớn như vậy, mà trên thực tế ký ức của người trong thôn về ông ấy cũng chỉ có một câu nói.
“Lão tú tài chính là lão tú tài mà!”
Thậm chí nguyên thân cũng như vậy.
Trước đó hắn còn suy nghĩ rốt cuộc làm sao thực hiện được, nhưng bây giờ dường như đã bị hắn bắt được cái đuôi.
Phương pháp loại bỏ trí nhớ rất đơn giản: tinh thần của mọi người đều có vấn đề.
Vương Thăng muốn thăm dò thêm một bước về cốt lõi của thủ đoạn khống chế tinh thần này, nhưng đáng tiếc hắn vẫn chỉ có thể trấn áp nó.
Thế là hắn dừng sự trấn áp lại, để hoàng chủ và tộc lão tiếp tục khóc lóc.
Còn hắn dùng thần niệm của mình tiếp tục quan sát.
Trận khóc lóc này không lâu như dân chúng khóc lóc lần trước, nhưng cũng kéo dài khoảng hai canh giờ, tộc lão thiếu chút nữa đi chầu tổ tiên ngay tại chỗ, Vương Thăng muốn hỏi chuyện nên giữ mạng lại cho lão.
Ngay sau khi trận khóc lóc dừng lại, Vương Thăng phát hiện dao động tinh thần kỳ quặc vừa rồi dường như tự dưng biến mất, không hề phát hiện ra chút vết tích nào.
“Biến mất rồi, rốt cuộc là thủ đoạn gì?”
Hắn còn có thể phát hiện ra một chút về thủ đoạn khống chế của Thiên Giáo, nhưng đến đây lại không phát hiện ra điều gì, chỉ như trạng thái tinh thần của một người bình thường.
Vương Thăng cau chân mày lại, sau đó nhanh chóng giãn ra.
“Được rồi, trước tiên hỏi vấn đề đã!”
Không phải hắn không muốn truy xét, nhưng quan sát lâu như vậy, thật sự hắn cũng không phát hiện ra chút đầu mối nào.
Trạng thái tinh thần của hai người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Đã như vậy, vẫn nên điều tra chuyện của lão tú tài trước thì hơn.
Hai người kia đều đã ngừng khóc, vừa vặn có thể hỏi.
Trước tiên hắn hỏi về nơi có bí tịch trong kho sách đã.
Hoàng chủ trả lời vấn đề này.
“Hoàng thất có hai kho sách, một là kho sách thông thường, cất giữ các loại sách vở trong thiên hạ, các quyển sách quý và tuyệt bản cũng có, có khá nhiều bí tịch hay.”
“Tầng cao nhất trong đó để sách cấm, trừ một số ít người, không cho phép bất cứ ai lên đó.”
“Còn có một kho sách bí tịch võ đạo công khai, bên trong đặt phần lớn các bí tịch võ đạo, còn có rất nhiều phiên bản có chú giải, cực kỳ quý giá, đó là căn cơ của hoàng thất.”
Hoàng chủ bị khống chế nên cũng tiết lộ sạch sẽ mọi thứ, khai báo ngọn ngành với Vương Thăng.
Dĩ nhiên, Vương Thăng cũng không tin hoàn toàn.
Ngay cả Cao gia ở Giang Nguyên Thành cũng có mật thất, hắn không tin hoàng tộc không có.
Nhưng hiển nhiên hoàng chủ này không biết.
Vương Thăng lại hỏi tộc lão – người có vẻ như có địa vị rất cao, quả nhiên cuối cùng đã có thu hoạch.
Nhưng…
“Hoàng thất đúng là có một mật thất, cất giữ tài nguyên hiếm có nhất, nhưng các loại bí tịch, thậm chí đan dược bên trong đã bị thiêu hủy toàn bộ, trên thực tế không còn lại gì cả.”
Vương Thăng: “???”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Bị Chu Thanh Giang thiêu hủy toàn bộ rồi, không biết nguyên nhân.”
Lúc nói những lời này, giọng của tộc lão mang theo chút oán hận, nếu như những thứ đó không bị thiêu hủy, dù bọn họ chạy trốn, cũng không phải là không có hy vọng tái khởi.
Đáng tiếc tiểu hoàng chủ còn ác hơn trong tưởng tượng.
Vương Thăng biết được chân tướng cũng hơi trợn mắt hốc mồm.
“Ngươi báo đáp ta như vậy đó hả?”
Vương Thăng cũng biết không thể đổ lỗi chuyện này lên đầu tiểu hoàng chủ, thậm chí hắn cũng đoán được tại sao tiểu hoàng chủ lại làm thế.
Nhưng nhiều bí tịch bị hủy như vậy, tổn thất này không chỉ lớn bình thường thồi đâu, cuối cùng hắn chỉ đành tự an ủi mình.
“Không sao, không sao, thứ ta muốn xem là những thứ nghiên cứu kia, hơn nữa còn là thứ liên quan đến Thiên Môn, giá trị hẳn là không lớn, không biết chừng bọn họ còn chưa bỏ vào mật thất.”
Dĩ nhiên, nói là nói như vậy, chứ hắn vẫn rất đau lòng.
Nhưng chuyện cũng đã rồi, hắn cũng không có cách nào khiến cho thời gian quay ngược trở lại, chỉ có thể chấp nhận, dẫu sao lần này cũng không phải là không có thu hoạch gì.
Vương Thăng ổn định tâm trạng của mình rồi mới hỏi đến chuyện của lão tú tài.
“Trên triều đình, có từng xuất hiện người nào tên là Chu Đồng Văn hay không?”
Võ Nguyên Thành cũng nhớ, vậy thì có khi tộc lão này còn biết nhiều hơn.
“Chu Đồng Văn?”
Chắc chắn hoàng chủ không biết, Vương Thăng nhìn về phía tộc lão.
Nhưng tộc lão cũng không có bất kỳ câu trả lời nào.
“Không phải chứ… Không phải là vì khống chế tinh thần đấy chứ?”
Vương Thăng nhớ tới trạng thái lần trước của Võ Nguyên Thành.
Ban đầu Võ Nguyên Thành cũng không nhớ gì cả, cuối cùng sau khi được nhắc nhở mới chậm rãi thức tỉnh trí nhớ.
Dường như loại trí nhớ đó cần tự mình khôi phục.
Tộc lão bị hắn khống chế, nên loại trí nhớ này không khôi phục được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo