Vương Thăng cũng không do dự, hắn cảm ứng bằng thần niệm, chẳng mấy chốc đã cảm ứng được quyển bí tịch đặc thù kia.
“’Thiên Sách Lục’?”
Thật ra đây cũng không phải là một cái tên quá đặc thù, rất nhiều sách đều đặt tên như thế.
Hắn lật xem một chút, mặc dù nội dung trong đó rời xa đạo lý bình thường, nhưng cũng không có chỗ gì đặc thù, không giống loại sách mà ngay cả khí vận Đại Tông Sư cũng phải kiêng dè.
“Có thứ gì ẩn giấu sao?”
Vương Thăng biết vừa rồi chắc chắn thần niệm của mình không hề cảm ứng sai, vì vậy hắn tập trung thần niệm lần nữa, xem xét từng chút một, quả nhiên cuối cùng cũng phát hiện ra thứ dị thường.
Thứ đặc thù cũng không phải là cuốn sách, mà là một trang giấy bên trong nó.
Trang giấy này vô cùng đặc thù, nhưng nhìn từ bề ngoài lại không hề khác biệt gì so với trang giấy bình thường, chắc chắn nếu như không có thần niệm, Vương Thăng sẽ không tìm được nó.
Hắn nhẹ nhàng kéo một cái, tờ giấy cứ thế bị xé ra.
Nội dung bên trên cũng rất đơn giản, chỉ là nội dung của Thiên Sách Lục, đọc hết cả một trang cũng không nhận thấy được chỗ đặc thù ở đâu.
Đương nhiên, chắc chắn Vương Thăng sẽ không cho là như vậy.
Nghĩ đến phương thức phát hiện ra tờ giấy này, hắn không do dự, dùng thần niệm để thử kích hoạt, không bao lâu, quả nhiên tờ giấy phát sinh biến hóa.
Nội dung ban đầu trên tờ giấy đã biến mất, dần dần xuất hiện một số nội dung mới.
Câu nói đầu tiên trong nội dung này là: “Đại học sĩ Chu Đồng Văn của Đại Chu để lại”.
Chỉ mới nhìn thấy lời này, Vương Thăng đã cảm thấy hơi khiếp sợ.
Hắn làm thế nào cũng không ngờ rằng, quyển sách được lưu lại trong tàng thư các của hoàng thất lại là do đích thân Chu Đồng Văn để lại.
Ở trong ấn tượng của hắn, lão sư của mình - lão tú tài Chu Đồng Văn đã âm thầm rời khỏi triều đình Đại Chu, thế nhưng ông ấy lại để lại một tờ giấy vô cùng thần kỳ trong kho sách của hoàng thất .
Hơn nữa có vẻ như người của hoàng thất vẫn không hề phát hiện ra.
Thậm chí khí vận Đại Tông Sư cũng không phát hiện ra nó.
Chu Đồng Văn, chắc chắn có thủ đoạn lợi hại gì đó để ẩn giấu.
“Đúng rồi, tất cả sách của lão tú tài đều đã bị tiêu hủy hết, có thể thấy thứ ông ấy tìm được khiến người khác rất sợ hãi, có người không muốn để cho ông ấy truyền lại, thủ đoạn tốt nhất để giữ bí mật chính là chết. Nhưng dù vậy lão tú tài vẫn trở về quê, cuối cùng còn sống thọ và chết tại nhà, nếu như một chút thủ đoạn cũng không có, làm sao có thể làm đến mức này.”
Vương Thăng biết nếu như hoàng thất thật sự muốn giết một người nào đó, thì cho dù họ có cống hiến lớn đến nhường nào, cũng sẽ bị giết chết, thậm chí còn có rất nhiều phương pháp.
Thế nhưng Chu Đồng Văn vẫn sống và chết già như bình thường, chỉ với chuyện này cũng đã chứng minh ông ấy không đơn giản.
“Rốt cuộc lão tú tài có thân phận gì?”
Ban đầu chỉ cho rằng đây là một lão tú tài có chút kiến thức, nhưng sau khi thấy bút ký, hắn cảm thấy đây là một lão đầu rất có thủ đoạn.
Cho tới bây giờ, sự thần bí của lão tú tài đã vượt quá tưởng tượng của Vương Thăng.
Không ngờ ông ấy lại có thể làm ra loại đồ thần kỳ như thế này.
Mà những điều muốn biết có lẽ nằm ở ngay trong nội dung của tờ giấy này.
Sau câu tự giới thiệu mình, lại là một câu nói rất ngắn gọn.
“Người là thứ không lành lặn, tất cả mọi người đều không hoàn chỉnh!”
Sau khi đọc xong câu này, trong lòng Vương Thăng chấn động, như trăng sáng lấn át mây mù.
Có thể nói câu này là mở đầu cho tất cả lòng hiếu kỳ của hắn.
Lúc đầu hắn sinh ra lòng hiếu kỳ về lão tú tài, cũng bởi vì sự ảnh hưởng của ông ấy đến thôn Thanh Sơn, sau đó thấy được bút ký của ông ấy.
“X là thứ không lành lặn.”
Thật sự hắn luôn luôn tò mò, rốt cuộc thứ không trọn vẹn trong đó là cái gì.
Dường như bây giờ đã có đáp án rồi!
Người!
Thứ không trọn vẹn không phải là thiên đạo gì, cũng không phải là thứ gì thần kỳ đẳng cấp cao, mà là bản thân tất cả mọi người.
“Nội dung còn thiếu trong ngọc giản của Quan Tinh Cốc chủ cũng là người sao?”
Vương Thăng vẫn không quên, miếng ngọc giản của Quan Tinh Cốc chủ đó như đã bị làm cho mất tiếng, phần lớn nội dung trong ngọc giản đã bị che đậy, nhưng cũng có một câu “x là thứ không lành lặn” .
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn quyết định tới đế đô.
Nếu như nội dung trong ngọc giản của Quan Tinh Cốc chủ cũng là thế, vậy thì đã giải quyết được phần lớn nghi ngờ.
Dĩ nhiên, dù cho Vương Thăng biết những chuyện này, nhưng vẫn có không ít vấn đề, câu người là thứ không lành lặn, cuối cùng đang chỉ về chuyện gì?
Người, tại sao lại không trọn vẹn?
Hắn tiếp tục đọc, muốn có được một số đáp án.
Thế nhưng…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo