Tàng thư khố ở đế đô, là thư khố đầy đủ nhất Đại Chu, có lẽ bên trong sẽ có thứ giải quyết loại vấn đề này.

 

Đế đô được canh giữ nghiêm ngặt hơn, nhưng mà đã có bài học của nghĩa quân lúc trước, nên Vương Thăng lập tức sử dụng thần niệm để che giấu, sau đó bình an vô sự tiến vào đế đô.

 

Đế đô chia làm ngoại thành và nội thành, ngoại thành toàn là bình dân bách tính và phú thương bình thường, còn nội thành về cơ bản đều là quan to quý nhân.

 

Lúc trước, cho dù là nội thành hay ngoại thành, đều rất náo nhiệt, nhưng bây giờ ngoại trừ vẫn có mấy ngọn đèn sáng, thì đế đô đã gần như một thành chết.

 

Không phải là không còn người, mà trên thực tế Vương Thăng dùng thần niệm cảm nhận, thấy bên trong thành cũng có không ít người, nhưng về cơ bản đây là những người không có năng lực rời khỏi, hoặc có thể là hoàng tộc không cho phép rời khỏi.

 

Rất nhiều người, đều bị nhốt trong đế đô – theo lý là nơi lớn nhất, phồn hoa nhất thiên hạ - để chờ chết!

 

Đúng vậy, chờ chết!

 

Vương Thăng dùng thần niệm thu thập được một số tin tức, dân cư trong thành cũng biết chuyện của nghĩa quân, cũng biết thực ra nghĩa quân bây giờ cũng không khác gì so với đám quan viên bóc lột bọn họ kia.

 

Trong tình cảnh không còn biết đi đâu nữa, rất nhiều ngươi chỉ là chờ đợi cái chết.

 

 

Tuyệt vọng sao?”

 

Vương Thăng không ngờ có một ngày đế đô của một nước lại bị bầu không khí này bao phủ.

 

Nhưng hắn không biết rằng, vào khoảnh khắc hắn tiến vào đế đô, người trong hoàng tộc càng tuyệt vọng hơn.

 

Trường Minh Đăng đại diện cho hoàng thất… tắt rồi…”

 

Đây là một ông lão, tu vi không cao, nhưng đứng ở chính giữa, nên có thể thấy tình trạng rõ ràng của Trường Minh Đăng.

 

Giọng nói của ông ấy hơi nghẹn ngào, run rẩy, thân thể lung lay.

 

“Đại Chu bây giờ đã thật sự không còn rồi!”

 

Cuối cùng, ông lão này kêu lên một tiếng rồi hôn mê tại chỗ.

 

“Tộc lão…”

 

Mọi người đều lúng túng, lúc này, tộc lão không thể ngã xuống.

 

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

 

Ngay sau khi Trường Minh Đăng tắt, trong hoàng cung xuất hiện một tiếng hét vô cùng thê lương.

 

Ban đầu bầu trời còn thoáng đãng, bỗng nhiên đổ mưa xuống, giống như đang khóc thương cho điều gì.

 

Vương Thăng ngồi ở trong xe ngựa, dường như cảm nhận được điều gì, lập tức vén rèm phía trước buồng xe lên, nhìn về phía của hoàng cung.

 

Ở trong mắt hắn, trên bầu trời hoàng cung dường như có một con Chân Long.

 

Đôi mắt của Chân Long nhìn chằm chằm vào hắn, hay nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào quan tài phía sau hắn, dường như đang muốn xác nhận

 

 

điều gì.

 

Mà thi thể của tiểu hoàng chủ trong quan tài lại lập tức bay lơ lửng lên không trung, mặc dù không có sức mạnh nào tác động vào.

 

Ngay sau khi nhìn thấy thi thể, Chân Long… tan vỡ!

 

Giống như chấp niệm của con người, thứ chấp niệm cho rằng mình chưa chết, nhưng chỉ cần có người chứng minh mình đã chết, chấp niệm sẽ tiêu tan.

 

Mà lúc này, Chân Long chính là chấp niệm kia.

 

Ngay khoảnh khắc trông thấy tiểu hoàng chủ, khí vận của hoàng triều Đại Chu lập tức tan biến!

 

Cuối cùng tiểu hoàng chủ rơi trở về quan tài.

 

Vương Thăng liếc nhìn quan tài, nói: “Quả nhiên ngươi chính là vị hoàng chủ cuối cùng!”

 

 

Khoảnh khắc Chân Long trông thấy thi thể của tiểu hoàng chủ thì lập tức tan biến, giống như một chấp niệm.

 

Có lẽ tiểu hoàng chủ chính là vị hoàng chủ cuối cùng mà nó công nhận, mà hoàng chủ tại vị bây giờ không được chấp thuận, chỉ chiếm danh nghĩa mà thôi.

 

Chỉ là không biết rốt cuộc truyền thừa của hoàng triều là tình huống như thế nào.

 

Vương Thăng thở dài một hơi, lại buông rèm xuống.

 

Hắn cũng đoán được một số việc thông qua cảnh tượng vừa rồi, không muốn đánh giá quá nhiều.

 

 

Đến khi tiểu hoàng chủ hạ táng, chuyện sau đó như thế nào không liên quan đến hắn nữa.

 

Tiểu thúc, thúc đang nhìn cái gì à?”

 

Vương Linh Vi xúm lại, bỗng nhiên tiểu thúc mở rèm cửa ra, nhưng ngoại trừ có một trận mưa khó hiểu thì bên ngoài không có gì cả.

 

 

 

Hiển nhiên, lúc nãy chỉ có Vương Thăng mới nhìn thấy con Chân Long kia, cũng không biết có phải do sức mạnh cường đại hay không.

 

Thật ra thì thân phận của Chân Long kia cũng rất dễ đoán.

 

Vương Thăng đoán có lẽ đây chính là khí vận của hoàng triều Đại Chu.

 

Cách gọi cảnh giới “khí vận Đại Tông Sư” cũng đã quyết định tính chất của hoàng triều, song những gì mà Vương Thăng gặp phải trên đường đi, khiến hắn cảm thấy “khí vận” này chưa chắc đã đơn giản.

 

Nhưng cũng không cần nói những chuyện này với đám trẻ Vương Linh Vi.

 

“Không có gì, tiếp tục đi thôi, trước tiên phải tìm một chỗ nghỉ chân đã.”

 

Trong hoàng thành đế đô lại không có khách điếm Duyệt Lai nào mở.

 

Chu Hiểu không muốn tham dự vào chuyện của hoàng thành, cho nên cho nhân thủ rút lui, nhưng bề ngoài thì có vẻ như khách điếm Duyệt Lai vẫn còn đang mở, nhưng thực tế thì đã không còn ai nữa rồi.

 

 

1.19013 sec| 2424.914 kb