“Có khi nào khí vận Đại Tông Sư chính là kẻ đại diện cho ‘Thiên Phụ’ hay không? Dẫu sao khí vận Đại Tông Sư quá mạnh mẽ, nếu muốn làm một số chuyện thì cũng quá đơn giản.” Chu Hiểu xâu chuỗi các tin tức, cũng nói ra ý nghĩ của mình.

 

“Cũng có thể, nhưng mà quả thật có thể bắt đầu điều tra từ hướng này, chẳng hạn như chuyện của khí vận Đại Tông Sư đầu tiên - ‘Khải ‘.”

 

Quả nhiên điều tra về lịch sử của Khí huyết võ đạo là chính xác, bọn họ đã xác nhận lại một số chuyện.

 

Có lẽ lần này sẽ thật sự tiếp cận chân tướng.

 

“Sáu ngàn năm qua, Khí huyết võ đạo không có tiến bộ, chắc chắn trong đó có vấn đề, bắt đầu điều tra từ thời gian xảy ra vấn đề, có thể sẽ có được một số chân tướng.”

 

Ta sẽ cố gắng hết sức có thể!” Chu Hiểu cũng không thật sự có lòng tin với chuyện điều tra Khải: “‘Khải’ cũng không phải là tiên nhân của riêng một khu vực Đại Chu này, là tiên nhân của tất cả nhân tộc, chưa chắc Đại Chu đã có quá nhiều tài liệu.”

 

“Còn có những hoàng triều khác nữa, tại sao lại rất ít giao lưu với Đại Chu?”

 

“Bởi vì sự tồn tại của Biên Cảnh Quân, Biên Cảnh Quân không chỉ hiện diện ở mỗi Đại Chu, không có bao nhiêu người biết mục đích của bọn họ, vô cùng thần bí, bọn họ trấn giữ biên quan, giữa các hoàng triều ít khi có mâu thuẫn.”

 

Về một số chuyện, Chu Hiểu vẫn hiểu biết rất nhiều.

 

“Vậy cũng chỉ có thể điều tra từ từ, lần này ta vào đế đô để xem xem có tìm được manh mối gì hay không.”

 

Đế đô cũng là một nơi có thể nghe ngóng về chân tướng.

 

Cho dù có là Quan Tinh Cốc chủ, thì trước khi hành động cũng phải đi tìm tiểu hoàng chủ, còn cả chuyện của lão tú tài Chu Đồng Văn cùng những trí

 

 

nhớ đã biến mất quỷ dị kia.

 

“Cũng chỉ đành vậy, hy vọng ngươi có thể có thu hoạch mới.” Trong lòng của Chu Hiểu hơi nặng nề.

 

Chỉ điều tra đại về một lịch sử mà đã phát hiện ra những điều này.

 

Có lẽ nếu không giải quyết chuyện của Thiên Phụ, nàng sẽ rất khó có thể đi đến cảnh giới cao hơn.

 

Không phải là không có cảnh giới cao hơn, mà là thế giới này xảy ra vấn đề.

 

Khí huyết võ đạo chính là con đường bị ảnh hưởng sớm nhất.

 

Ta đi trước đây.” Chu Hiểu muốn giải quyết vấn đề này càng nhanh càng tốt.

 

Vương Thăng thấy Chu Hiểu sắp rời khỏi, cuối cùng cũng nói ra điều mình muốn nói: “Chu Hiểu, có lẽ ngươi nên quan sát bản thân mình lại một lần nữa…”

 

Chu Hiểu rời đi, nhưng mà trước khi đi thì nội tâm lại trĩu nặng hơn.

 

Mặc dù câu nói sau cùng không rõ ràng, nhưng đáng để nàng suy nghĩ về ý tứ sâu xa trong đó.

 

Chắc chắn Vương Thăng không vô duyên vô cớ nói như vậy.

 

Đầu tiên vấn đề nằm ở con đường mới mà Chu Hiểu đi. Vương Thăng có công cụ hack, cho nên mới có thể phát triển mạnh mẽ trong khoảng thời gian, dù gì cũng có lý do khá hợp lý. Chu Hiểu đi con đường mới đã phát triển trong mấy thập niên, từ không tới có, thậm chí kết quả tu luyện còn sánh tầm với sự phát triển hai ba ngàn năm.

 

Bản thân chính là một trong những nhân tố.

 

Dĩ nhiên, đây còn chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là Chu Hiểu cảm thấy con đường trước mặt mình bị chặn

 

 

lại, khó có thể tiến về phía trước.

 

Cũng không có bất cứ ai biết được nàng có bị ảnh hưởng hay không.

 

Đương nhiên, bản thân Chu Hiểu có thể nhận thức được, cho dù thật sự có vấn đề, thì cũng không cảm thấy thực sự quá nghiêm trọng.

 

Đây cũng là lý do tại sao Vương Thăng bằng lòng nói ra một số tin tức.

 

Thậm chí khi tra được những tin tức này, kể cả bản thân Vương Thăng cũng hơi tự nghi ngờ về bản thân mình.

 

Đồng thời hắn ghi nhớ một vài vấn đề mà Chu Hiểu hỏi.

 

“Sáu ngàn năm qua, thật sự không có bất kỳ ai nhận ra rằng Khí Huyết Võ Đạo không có bất cứ tiến bộ mang tính thực chất nào hay sao?”

 

Mặc dù hắn có trả lời, nhưng hạt giống nghi ngờ đã gieo vào nội tâm của hắn rồi.

 

Thật sự không có bất cứ người tu luyện nào chú ý đến chuyện như thế này hay sao?

 

Dù sao có bất cứ manh mối gì cũng là một hy vọng để tiến thêm một bước.

 

Với hiện trạng diễn ra nhiều năm như vậy, có thể nhận thấy chẳng ai quan tâm.

 

Hắn nghĩ đến chuyện của lão tú tài.

 

Rất nhiều người đều biết lão tú tài, thế nhưng những ký ức về lão tú tài lại không sâu sắc, dường như tất cả ký ức đang dần dần mờ nhạt đi.

 

Hai chuyện này tương tự đến nhường nào.

 

Đây cũng là nguyên nhân lúc cuối hắn nhắc nhở Chu Hiểu, Chu Hiểu trông có vẻ không bị ảnh hưởng, nhưng tình huống cụ thể thì ai biết rõ được chứ ?

 

 

Đương nhiên, chuyện này càng không có căn cứ, cho nên hắn không có nói nhiều, chỉ nhắc nhở qua loa mà thôi.

 

Nhìn Chu Hiểu rời khỏi, đi về hướng ngược lại, hắn xoa xoa đầu mình.

 

 

0.11676 sec| 2418.719 kb