Đám người Lưu Kiến An cũng từng nghe người trong thôn nói về chuyện của tiểu hoàng chủ, nên có hơi đồng tình.

 

Vương Thăng cũng không hề cấm cản loại cảm xúc này.

 

Đồng tình là bản tính trời sinh của con người, cũng không phải là thứ tình cảm xấu xa gì cả.

 

Quả thật tiểu hoàng chủ cũng quá đáng thương, không hưởng phúc được bao lâu, cuối cùng còn bị người ta đẩy ra làm kẻ thế mạng.

 

“Đi thôi, đến đế đô trước, không bao lâu nữa đâu!”

 

Khoảng cách giữa Đông Sơn Thành và đế đô không bao xa, ước chừng đi không lâu nữa là sẽ đến.

 

“Vâng, Vương thúc!”

 

“Các ngươi cũng đừng nhàn rỗi, trước khi đến đế đô, các ngươi cũng nên thăng cấp cho ta.”

 

Mấy tháng không tính là gì với võ giả, nhưng đám người Lưu Kiến An thì lại khác, có tài nguyên cao cấp, sự rèn luyện thích hợp nhất, mấy người bọn chúng cũng đã đạt tới đỉnh phong trong cảnh giới của mình rồi, chẳng qua chỉ thiếu thời cơ để đột phá thôi.

 

Nhưng với võ giả có cấp bậc như chúng, cho dù không có thời cơ, Vương Thăng cũng có thể sáng tạo ra thời cơ.

 

“Chạy đến đế đô… Chắc là không có vấn đề gì đúng không?”

 

Vì vậy Vương Thăng lập tức quẳng chúng xuống xe ngựa, để cho chúng chạy theo sau, lúc nào đột phá thì sẽ được lên xe, có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

 

 

Quãng đường từ Đông Sơn Thành đến đế đô, cũng đã được Vương Thăng hoạch định xong, nên dọc theo đường đi không gặp phải chuyện gì quá giới hạn bình thường cả.

 

Cuối cùng vào ngày thứ năm, Lưu Kiến An và Vương Linh Vi đã đột phá, hai người có tư chất không chê vào đâu được, sau đó là Chu Điền, cuối cùng mới lục tục tới những người khác.

 

Tình hình này con nhanh hơn những gì Vương Thăng dự tính một chút, còn chưa tiến vào địa phận của đế đô đâu!

 

Nhưng lúc đến gần đế đô, họ đã bị ngăn lại.

 

Đây là một đám quân sĩ, nếu bỏ qua tinh thần diện mạo, họ không giống người chuyên làm lính, mà giống với người làm tạm thời bị sung quân.

 

Nhưng trong thế đạo như bây giờ, loại người này thật sự quá nhiều, Vương Thăng cũng không quá bất ngờ.

 

“Đứng lại, kiểm tra theo thông lệ.”

 

Muốn tiến vào đế đô, chắc chắn phải đi qua con đường này, trừ khi là đi vào núi rừng, nếu không chỉ cần tới từ hướng của Vương Thăng, về cơ bản chắc chắn phải đi vào chỗ này.

 

“Xin hỏi có yêu cầu kiểm tra vật gì không?”

 

“Chúng ta nghi ngờ ngươi là người lén vận chuyển lương thực của hoàng tộc Đại Chu, cần phải tiếp nhận lục soát.”

 

Bọn họ vừa nói như vậy, Vương Thăng cũng đoán sơ qua tình hình này là gì.

 

Có thể đây là người của quân khởi nghĩa.

 

Có điều thân là quân khởi nghĩa lại không làm nghĩa cử gì, mà lại chuyên chặn đường cướp của ở đây.

 

 

Dưới tác động từ thần niệm của hắn, người ngoài nhìn vào xe hổ sẽ thấy có vẻ lớn, nhưng chắc chắn cũng không giống loại xe dùng để vận chuyển lương thực, sở dĩ cản hắn lại, đoán chừng là muốn kiếm chút lợi ích.

 

“Ôi…” Vương Thăng thở dài một hơi, đổi giọng: “Tại sao phải làm chuyện chặn đường cướp của này chứ? Nói đi, các ngươi chặn đường cướp của, giết bao nhiêu người rồi?”

 

Vương Thăng ngồi ở trong xe, nói với giọng tràn đầy mê hoặc.

 

Đám quân khởi nghĩa ở bên ngoài vốn có chút sốt ruột, nhưng khi nghe thấy câu này, lại giống như ma xui quỷ khiến, lời gì cũng dám nói ra.

 

“Ha ha, mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có mấy người, đám người đó cũng tại ngu ngốc, vẫn dám đi đế đô.”

 

“Còn có tiểu nương tử đó, thật là non mềm!”

 

“Đúng vậy, tiểu nương tử ngồi loại xe ngựa giống như các ngươi này, ha ha… Cũng không biết các ngươi có hay không…”

 

Đám người này càng nói chuyện càng ngày càng to gan.

 

Trong đám người Vương Thăng dẫn theo không có nhiều nữ hài lắm, nhưng cũng có năm người, nghe thấy câu này, mặt mày chúng bắt đầu tái nhợt đi.

 

Đây là lần đầu tiên các cô bé gặp phải chuyện như thế này.

 

“Hừ!”

 

Vương Thăng không nói nhảm, lập tức gọi một thanh Phi Kiếm ra, sau đó kiếm quang lóe lên, mười mấy người bên ngoài như bị đóng băng trong thời gian, sau đó…

 

“Đại Bạch, đi thôi!”

 

Không có bất cứ ai ngăn cản, bởi vì vào sau khi Đại Bạch rời khỏi, từ tinh thần đến thể xác của những quân sĩ ngăn cản họ đều dần dần tan biến.

 

 

Tiểu thúc, không phải bọn họ là quân khởi nghĩa sao?” Mặc dù Vương Linh Vi không hỏi hết câu, nhưng ý trong đó rất rõ ràng, chẳng phải quân khởi nghĩa chính là phe chính nghĩa hay sao?

 

“Là quân khởi nghĩa, nhưng cũng không có nghĩa hễ là quân khởi nghĩa thì sẽ tốt, bọn họ đã nhìn thấy địa ngục, cho nên muốn tất cả mọi người cùng nhau xuống địa ngục.”

 

Rất nhiều khởi nghĩa bị thất bại, bởi vì một khi bọn họ vùng dậy, còn quá đáng hơn cả thế lực bọn họ đả đảo nữa.

 

“Cho nên không có nghĩa sĩ chân chính sao?” Lưu Kiến An hỏi.

 

“Có, nhưng chúng ta không gặp được mà thôi.” Vương Thăng cũng nói lời thật lòng: “Thậm chí có thể những người mới vừa rồi cũng từng là như vậy, nhưng sau đó lại thay đổi, không có tư tưởng, cuối cùng thì…”

 

 

0.11954 sec| 2422.063 kb