Ánh sáng vô tận như biến bóng đêm thành ban ngày, thay trời đổi đất trong nháy mắt.
Cho dù là người bình thường, nhưng sinh sống ở đế đô đều sẽ có kiến thức, thấy cảnh tượng này, rất nhiều người đều biết bây giờ đang có cường giả đối kháng.
Trong lòng bọn họ thấy hơi sợ.
Cường giả đụng độ cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của người bình thường.
Bây giờ đế đô không còn cường giả trấn áp mọi thứ, một khi loại cường giả này ảnh hưởng đến đế đô, chắc chắn bọn họ cũng không có năng lực phản kháng.
Giờ phút này, vô số người hy vọng thực lực của hai bên đang đối đầu chênh lệch lớn một chút, nhanh chóng giải quyết trận chiến đấu.
Bọn họ không ngờ rằng sự thật đúng là như vậy.
Nghiệt long hoàn toàn không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến Vương Thăng.
“Long kích!”
Vương Thăng khẽ quát một tiếng ở trong lòng, Hắc Long thương bất thình lình xuất hiện.
Sau khi Tế Luyện phá giới hạn thì có thêm hiệu quả chỉ cần là vũ khí được Tế Luyện, hắn đều có thể thu vào bên trong cơ thể.
Sau khi Hắc Long thương trải qua Tế Luyện, trở nên càng cường đại hơn, trong khoảnh khắc được triệu hồi, sức mạnh tuôn ra ào ào như thác.
Khí huyết chi lực sôi trào, thương xuất hiện như rồng, giống như muốn đổi dời thiên địa, một bóng rồng đụng độ với nghiệt long.
Nghiệt long dễ vỡ giống nhệt hư thủy tinh, Hắc Long thương dễ dàng đánh vỡ nát nó.
Nghiệt long, tiếng sấm rền, hạt mưa nhỏ, mặc dù có khí thế rất mạnh, nhưng Vương Thăng lại có thể phá vỡ dễ dàng .
Nghiệt long bị đánh nát, vô cùng không cam lòng.
Tiếng kêu rên thê lương vang lên, nhưng dù có như thế nào đi nữa cũng không thể ngăn mình đang tiêu tán.
Không bao lâu, nghiệt long đã tan biến không còn dấu tích.
“Hừ, nếu đã bị hủy diệt, thì không nên ra ngoài làm bậy, nên đến nơi đâu thì đến nơi đó đi.”
Vương Thăng nhìn nghiệt long biến mất, biểu cảm không thay đổi gì cả
Mai táng tiểu hoàng chủ khiến nghiệt long xuất hiện đúng là nằm ngoài dự liệu, nhưng vấn đề lại được giải quyết rất dễ dàng.
Hắn dần thu hồi sức mạnh của mình, khôi phục bình thường.
Chuyện vừa rồi không hề gây ra ảnh hưởng quá nhiều với hắn, nghiệt long cũng bị hắn tiêu diệt trên không trung, thậm chí không tạo ra sự tàn phá nào ở đỉnh núi dưới chân hắn.
“Vẫn còn kém xa ‘Thiên Phụ’!”
Sức mạnh của nghiệt long cũng chỉ có như vậy, nếu đặt lên bàn cân so sánh với Thiên Phụ lần trước, không phải chỉ kém một chút thôi đâu.
Hắn nhìn phần mộ của tiểu hoàng chủ, nói: “Cũng coi như đã để cho ngươi chứng kiến sự diệt vong của hoàng triều, đi đi, hy vọng sau này có người tới tế bái ngươi!”
Mai táng tiểu hoàng chủ, tương đương với mai táng một hoàng triều, gặp phải nghiệt long tập kích, thậm chí trong lúc vô tình còn hoàn thành tâm nguyện của tiểu hoàng chủ, như vậy cũng coi như đã giải quyết chuyện này ổn thỏa.
Sau khi nói xong, Vương Thăng lập tức rời khỏi, sau đó có thêm chuyện gì nữa cũng không liên quan quá lớn đến hắn.
Nhưng hắn rời đi, lại khiến cho người của đế đô có hơi phiền muộn.
Cái cảm giác làm người ta an tâm cứ thế biến mất, bầu không khí đế đô lại quay trở về tuyệt vọng, sợ hãi.
“Vị cường giả kia có tới nữa không?”
Không ai biết đáp án, nhưng tất cả mọi người đều hy vọng như vậy.
Tiếp tục sống trong loại hoàn cảnh ngột ngạt nơi đây, một ngày nào đó cũng sẽ phát điên.
Đây là cảm thụ của người bình thường, thành viên hoàng thất bên trong hoàng cung nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ban đầu muốn đi điều tra, nhưng trong nháy mắt hai luồng sức mạnh biến mất, nước mắt của họ đã chảy xuống không ngừng được.
“Dường như chúng ta đã đánh mất thứ gì đó rồi!”
Có người vừa khóc vừa phân tích.
Lần trước khóc nỉ non là bởi vì khí vận Đại Tông Sư chết, mà lần này lại vì đã mất đi thứ quan trọng.
Nhưng lần trước có cả dân chúng Đại Chu, lần này chỉ có thành viên trong hoàng thất Đại Chu.
Sau khi mai táng tiểu hoàng chủ, Vương Thăng đi tới hoàng cung như ngựa không ngừng vó câu, vừa hay nhìn thấy cảnh này.
Chuyện khóc lóc khó hiểu lần trước vẫn còn rành rành ngay trước mắt hắn, bây giờ lại xuất hiện một lần nữa.
“Chân Long là khí vận chỉ thuộc về hoàng tộc sao?”
Vương Thăng có hơi nghi ngờ.
Hắn cũng biết rõ, lần trước khóc lóc là do nghi ngờ cái chết của khí vận Đại Tông Sư đã gây ra một lần thu hoạch toàn Đại Chu.
Theo lý mà nói, nếu như vạn dân bị thu hoạch, như vậy thì người nên khóc phải là vạn dân mới đúng, kết quả nghiệt long chết, hình như người chịu ảnh hưởng chỉ có thành viên của hoàng tộc.
Chắc chắn chuyện trong đó không hề đơn giản.
Khí vận Đại Tông Sư chết, vạn dân chịu ảnh hưởng, thế nhưng hoàng triều diệt vong, chỉ có người hoàng tộc chịu ảnh hưởng.
Thứ sau khi thu hoạch lại biến thành thứ của mình hay sao?
“Thật đúng là thú vị.”
Vương Thăng dùng thần niệm quan sát hoàng tộc đang thất thần một hồi, cũng không có hứng thú quá lớn.
Hắn tới hoàng cung không phải để nhìn trò hề của những người này.
Hắn muốn xem xem trong kho sách của hoàng thất có lưu lại ghi chép gì không.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo