Hắn cũng không biết Nguyệt và Chu Hiểu có xảy ra vấn đề hay không, thậm chí bản thân hắn cũng không tài nào chắc chắn mình có xảy ra vấn đề hay không.

 

Cho nên Vương Thăng không biết khi hỏi vấn đề này có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn hay không.

 

 

“Thôi bỏ đi, đi một bước tính một bước vậy!”

 

Ít nhất trong chuyến đi lần này, hắn đã làm rõ được một số chuyện của lão tú tài.

 

Lão tú tài mới thật sự là kỳ tài, không chỉ đỗ đầu sáu kỳ thi, thậm chí có thể toàn thân thoát khỏi thứ thần bí ngay cả khí vận Đại Tông Sư cũng phải kiêng kỵ, còn để lại một quyển sách bí mật trong hoàng cung.

 

Trên tờ giấy cũng viết, để tờ giấy ở lại chỗ này, là vì nhận được sự bảo hộ.

 

Nhưng ai có thể tìm được thì không phải là chuyện của ông ấy.

 

Trên thực tế lão tú tài đã thất bại, ông ấy chỉ để lại một khả năng.

 

Có điều ông ấy cũng không ngờ, khả năng này lại được người của thôn mình phát hiện ra, cuối cùng có được vật này.

 

Mà Vương Thăng nhận được tờ giấy, tâm thái đã có sự thay đổi.

 

Lúc đầu, hắn cũng chỉ muốn đi xem chuyện vui mà thôi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, hơn nữa việc tìm tòi nghiên cứu về những thứ này có tác dụng tốt với tu luyện.

 

Nhưng trên đường đến đế đô lần này, chứng kiến chuyện khống chế tinh thần, Thiên Phụ, Nghiệt Long, còn cả tờ giấy này, hắn cảm thấy chưa chắc mình không chịu ảnh hưởng.

 

Đặc biệt là nội dung của tờ giấy.

 

Tất cả mọi người đều là thứ không lành lặn, dù hắn là người xuyên không tới đây, nhưng dù sao cũng đã chiếm lấy xác của nguyên thân rồi.

 

Phải chăng nguyên thân cũng là một trong tất cả mọi người, phải chăng hắn cũng bị ảnh hưởng?

 

Vương Thăng không biết, tạm thời còn chưa có đáp án.

 

 

Nhưng vấn đề này không được giải quyết, sẽ giống như một thanh kiếm Damocles treo ở đỉnh đầu hắn, như một hòn đá được chôn ở trong lòng.

 

Cuối cùng, Vương Thăng thở dài một hơi.

 

“Sớm muộn gì cũng phải giải quyết!”

 

Cuối cùng Vương Thăng cất tờ giấy vào, cho dù như thế nào thì tờ giấy quả thật đã cho hắn thu hoạch rất lớn.

 

Đương nhiên, cũng sinh ra nghi vấn mới, đồng thời cũng có khát vọng với sức mạnh.

 

Cảnh giới trước mắt thuộc về cảnh giới Ngưng Hỏa, muốn hoàn thành tiến độ, có lẽ còn phải cần một khoảng thời gian nữa, không thể gấp gáp trong chuyện đột phá cảnh giới.

 

Cho nên hắn đã đặt hết tâm sức vào chuyện thăng cấp thần thông.

 

Nếu chuyện của lão tú tài đã được tìm hiểu kỹ càng rồi, tiếp theo sẽ là thu thập các loại sách, đây cũng là nguyên nhân quan trọng hắn tới đế đô.

 

Đầu tiên là bắt đầu từ kho sách nơi này.

 

Tất nhiên kho sách của hoàng thất rất lớn, dưới chân hắn là một lầu tàng thư.

 

Bộ phận chủ chốt bao gồm mười tầng, bây giờ vị trí chỗ hắn đứng chính là nơi cất giữ những sách hiếm có nhất, thậm chí có thể nói là mười lầu sách cấm.

 

Nhưng mà Vương Thăng không có hứng thú quá lớn với những thứ sách cấm này.

 

Cái gì gọi là sách cấm, thật ra thì đó là sách gây bất lợi cho sự thống trị của hoàng triều, loại sách này cũng cần phải tiêu hủy, nhưng thế giới có những cá thể có sức mạnh to lớn như thế này, nên không có ảnh hưởng quá lớn, cho nên hoàng tộc tiêu hủy một số, nhưng vẫn là để lại một số tuyệt bản.

 

 

Trên thực tế sách trong kho sách này toàn là một số học thuyết, tạp ký này nọ, tất nhiên với người cảm thấy hứng thú về những quyển sách này thì nó là bảo vật vô giá, có thể tăng trí tuệ, khai mở dân trí.

 

Đáng tiếc với Vương Thăng thì đó cũng chỉ là sách gia tăng một ít học thức, phát triển kiến thức, hữu dụng, nhưng không hoàn toàn hữu dụng.

 

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Vương Thăng vẫn dùng thần niệm rà hết toàn bộ những quyển sách này, bắt đầu ghi nội dung sách vào trong ngọc giản.

 

Mặc dù lan truyền những thứ này ra ngoài không thể tạo ra một cường giả tuyệt thế, nhưng có thể đào tạo được vô số người có học thức, lấy về cho trại Thanh Sơn dùng cũng không tệ, dù sao không phải bất cứ ai cũng có thể leo lên đỉnh trên con đường võ đạo.

 

Dù sao những quyển sách này cũng không thật sự quá phức tạp, cho nên tốc độ ghi cũng nhanh hơn những thứ bí tịch võ đạo kia rất nhiều.

 

Nếu như nhìn thấy một số tuyệt bản, hắn lập tức cất đi.

 

Có sự trợ giúp của thần niệm, thêm cả kinh nghiệm dọc theo con đường từ trại Thanh Sơn đến đế đô này, dù sách trong kho sách này rất nhiều, nhưng cũng không tốn quá nhiều thời gian.

 

Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện một sự “thiếu sót” trong khả năng ghi chép của ngọc giản: ngọc giản cũng có giới hạn tối đa.

 

Khi ghi đến một mức độ nhất định, sẽ không ghi vào được nữa, phát hiện ra thiếu sót không phải chuyện gì xấu, phát hiện những thứ này mới có thể tiến bộ tốt hơn.

 

Ghi chép xong những quyển sách này, hắn lập tức đến kho sách bí tịch võ đạo - mục đích chủ yếu nhất trong chuyến đi đến đế đô lần này.

 

Cho dù hoàng tộc đã suy sụp thì nơi cất giữ bí tịch võ đạo cũng có một võ giả cấp bậc tông sư canh phòng, đáng tiếc dưới tác dụng ảo ảnh của thần niệm, loại canh giữ thế này không có có đất dụng võ.

 

 

2.53179 sec| 2424.43 kb