Hắn suy nghĩ một chút, sử dụng Kim Quang thần thông, lập tức ẩn bản thân mình đi, loại bỏ khống chế đối với tộc lão.

 

Ban đầu tộc lão còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau đó hồi phục rất nhanh.

 

Chỉ có thể nói ông ta không hổ là người có thể trở thành tâm phúc, dù đã già cả rồi, nhưng sự bình tĩnh đó người bình thường không thể so sánh được.

 

Ông ta thấy Kim Quang tản ra, không thấy rõ diện mạo của Vương Thăng nhưng không hề hoảng hốt chút nào, hổi tưởng lại thông tin mình biết.

 

“Chắc hẳn các hạ chính là vị cường giả thần bí lấy được bảo vật được đồn đại ở bên ngoài đúng không?”

 

Tin tức của các ngươi rất nhanh nhạy.” Vương Thăng thẳng thắn thừa nhận.

 

“Các hạ tìm ta có chuyện gì không?” Tộc lão nhận biết rất rõ ràng về tình hình của mình, trong tình huống loại cường giả như này tự mình xuất thủ,

 

 

chắc chắn mình không thể chạy trốn được, bất kể người này có mục đích gì, mình cứ đàng hoàng phối hợp là được.

 

Có người sống đến già, nhìn thấu sinh tử, mà có người càng đến khi gần chết, lại càng không muốn chết.

 

Tộc lão là loại người sau.

 

Vương Thăng cũng thích nói chuyện với người như vậy.

 

“Chỉ hỏi mấy vấn đề mà thôi, ngươi có biết một người tên là Chu Đồng Văn không? Người đỗ đầu cả sáu kỳ thi.”

 

Giống như Võ Nguyên Thành, sau khi Vương Thăng hỏi, tộc lão rơi vào trầm tư, một lát sau, bỗng nhiên ông ta bắt đầu nhớ lại.

 

“Chu Đồng Văn, đúng là có một người như vậy, đúng là người đỗ đầu cả sáu kỳ thi, nhưng vì sao trí nhớ của ta không sâu sắc…” Sau khi lặng im một lát, dường như ông ta nghĩ tới điều gì, nên sắc mặt có hơi kinh hoàng: “Nếu như các hạ muốn hỏi thăm về người này, ta đề nghị ngài từ bỏ đi.”

 

“Vì sao?”

 

Vương Thăng hơi ngạc nhiên trong lòng, quả nhiên tìm mấy lão đầu như thế này là chính xác, trông có vẻ biết không ít tin tức.

 

“Chu Đồng Văn, kỳ tài ngút trời, nhưng người này đã bị lão tổ của chúng ta tự mình phong sát, tất cả học thuyết cũng bị tịch thu tiêu hủy, căn cứ vào giải thích của lão tổ, người này tiếp xúc đến thứ vô cùng kinh khủng, một khi ứng phó không tốt, Đại Chu cũng có thể hủy diệt.”

 

Lão tổ, tất nhiên là khí vận Đại Tông Sư.

 

Tộc lão nhớ rõ sắc mặt của lão tổ lúc đó.

 

“Có thể khiến cho Đại Chu cũng bị hủy diệt, vô cùng kinh khủng? Vậy tại sao không giết chết Chu Đồng Văn ngay?”

 

Chết, mới là phương pháp làm một lần khỏe cả đời.

 

 

“Không biết, nhưng kết quả sau cùng đúng là Chu Đồng Văn rời khỏi triều đình, trí nhớ của tất cả mọi người về ông ấy cũng trở nên mờ nhạt dần…”

 

Sắc mặt tộc lão trở nên kinh khủng.

 

Lão ta nhận thức được chỗ bất thường, trí nhớ trở nên nhạt nhòa, lại còn là tất cả mọi người, có nghĩa là thứ mà nó đại diện thật sự khủng khiếp!

 

Bây giờ ông ta và Võ Nguyên Thành có suy nghĩ giống nhau, thay vì thức tỉnh trí nhớ, còn không bằng làm một kẻ hồ đồ.

 

Đáng tiếc bây giờ đã muộn.

 

Vương Thăng không để ý đến ông ta, hỏi: “Thật sự tất cả sách của Chu Đồng Văn đều đã bị thiêu hủy hết rồi sao? Sao ta nghe nói còn có một bộ được bảo tồn.”

 

Võ Nguyên Thành có nói, có một bộ cuối cùng đã được giữ lại.

 

“Thật ra thì làm như vậy là để trấn an lòng của học tử trong thiên hạ, dẫu sao năm đó ảnh hưởng của Chu Đồng Văn rất lớn, là người rất xuất chúng về thi thư… Dĩ nhiên, nếu như nhất định phải nói, thì cũng không phải là không có, ở chỗ cao nhất tàng thư các, có thể còn bảo tồn.”

 

“Không phải ngươi nói không có sao?” Vương Thăng hơi khó hiểu.

 

“Vốn dĩ đã tiêu hủy toàn bộ, nhưng ta nghe nói lúc đó có người trong hoàng thất cảm thấy tiếc, đã chép lại bản sao, bỏ vào kho sách với cái tên khác, nhưng khó xác định chuyện thật giả thế nào, cần phải đi tìm.”

 

Tộc lão cũng không có cách nào, chuyện hoàng thất vô cùng phức tạp.

 

Vương Thăng hơi nhức đầu.

 

Đừng có đứt manh mối chứ!

 

Hắn không ngờ chuyện liên quan đến Chu Đồng Văn lại nghiêm trọng đến mức hoàng thất phải dốc nhiều công sức để đối phó như vậy.

 

 

“Như vậy phải chăng hồ sơ liên quan tới Chu Đồng Văn lúc làm quan cũng không còn nữa?”

 

Tộc lão gật đầu một cái.

 

Vương Thăng càng đau đầu hơn, hắn làm hoàng chủ và tộc lão hôn mê, sau đó tới kho sách, hy vọng đồ vẫn còn ở đó.

 

Tất nhiên với tốc độ của hắn, không bao lâu sau đã đến kho sách của hoàng thất.

 

Hắn đi thẳng tới tầng trên cùng của kho sách.

 

Nơi này bị phong tỏa bằng phương pháp đặc thù, nhưng cũng không phải là chuyện gì to tát đối với Vương Thăng, lập tức dịch chuyển tức thời vào trong.

 

Sau khi tiến vào, Vương Thăng còn tưởng rằng sẽ mất rất nhiều công sức, thậm chí có thể ra về tay không.

 

Nhưng vừa vào tới nơi, thần niệm mở ra, hắn đã biết lần này sẽ không ra về công cốc.

 

Trong này có một quyển sách, dưới sự quan sát của thần niệm, nó sáng tỏ giống như Minh Đăng trong đêm tối vậy…

 

Nếu như khiến mọi thứ trong tàng thư các chìm trong bóng tối, vậy thì thứ Vương Thăng cảm ứng được chính là ánh sáng duy nhất trong bóng tối, vô cùng chói sáng, rõ ràng.

 

Nhờ vào thần niệm, nó tùy ý phơi bày mình ra, như chỉ sợ người khác không thấy được.

 

 

0.12176 sec| 2421.719 kb