Lần này tới chủ yếu có hai mục đích, một là thu thập bí tịch võ đạo, mở rộng căn cơ cho mình, sau đó là điều tra chuyện của lão tú tài Chu Đồng Văn.
Về chuyện của Chu Đồng Văn, thế hệ người trẻ tuổi có thể không biết, những thế hệ người lớn tuổi chắc chắn biết. Chỉ là không biết, những người đó có bị mất trí nhớ giống như Võ Nguyên Thành hay không.
Hoàng cung rất lớn, song nhờ có thần niệm, hắn đã biết tất cả bố cục, nhưng muốn tìm được nơi cất giữ hồ sơ và bí tịch thì vẫn cần một chút thời gian.
Hắn cũng không cần tự đi tìm, cứ việc hỏi người trong hoàng cung là được, chẳng hạn như, hoàng chủ đương nhiệm.
Dù hắn có bù nhìn đến đâu, thì cũng có thân phận hoàng chủ, chắc chắn biết không ít chuyện, ngoài ra vẫn còn những thành viên lớn tuổi của hoàng thất, chưa biết chừng còn biết về nhiều bí mật hơn cả hoàng chủ.
Không do dự, Vương Thăng lập tức bắt hoàng chủ đương nhiệm, còn có người già nhất được bao quanh chính giữa.
Hắn nghe thấy, người này được hoàng chủ gọi là tộc lão.
Dưới sự ảnh hưởng của thần niệm, hắn bắt người đi mà không làm kinh động bất kỳ ai, tất cả mọi người đều cho rằng người vẫn ở đấy.
Thậm chí bản thân hoàng chủ và tộc lão cũng không biết rằng mình đã bị người ta bắt lại.
Vương Thăng một lần nữa sử dụng bí thuật thần niệm, mê hoặc họ.
Cả hoàng chủ và tộc lão đều đã bị khống chế.
Nhưng Vương Thăng không hỏi ngay, mà dùng thần niệm của mình để quan sát.
Cho dù bị hắn khống chế, hai người này vẫn còn đang khóc.
Hắn có hơi hiếu kỳ.
Thần niệm của hắn lập tức đi sâu vào trong đầu của hai người, không lâu sau đã bắt được dao động dị thường.
“Tinh thần cũng bị ảnh hưởng sao?”
Dao động dị thường này nằm ở tầng rất sâu, nếu không phải Vương Thăng tu luyện “Vô Sinh Chân Không Cảm Ứng”, thần niệm đã được tăng cường rất nhiều, sợ rằng hắn cũng không thể nào phát giác ra.
Hắn thử thăm dò, đồng thời kiểm chứng một số thứ.
Nhưng vừa bắt đầu đã thất bại, bọn họ bị ảnh hưởng rất sâu, cực kỳ khó thăm dò.
Cho nên hắn lại thay đổi một loại phương thức khác.
Nếu không tài nào thăm dò được, vậy thì cứ việc cưỡng chế trấn áp loại dao động tinh thần bất thường này.
Cuối cùng, cho dù hoàng chủ hay là tộc lão cũng ngừng khóc lóc, dao động tinh thần kỳ quặc đã bị Vương Thăng áp chế bằng thần niệm của mình.
Đồng thời Vương Thăng cũng phát hiện ra bản chất bản chất của một vài loại dao động tinh thần này.
“Khống chế tinh thần sao?”
Vương Thăng không ngờ trạng thái khóc lóc này cũng giống như một cách khống chế tinh thần, những người này cho dù là khóc cũng bị khống chế.
Giống như “hoàng triều mất đi, các ngươi nên khóc”, cho nên họ phải khóc.
Vương Thăng lại nhớ đến chuyện tất cả bách tính bật khóc khi khí vận Đại Tông Sư qua đời.
“Không phải chứ?”
Bỗng nhiên hắn nhận ra rằng, có lẽ có một vài vấn đề còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ…
Khóc lóc mất tự chủ cũng là một loại khống chế tinh thần.
Lần trước mọi người khóc lóc, sức mạnh của hắn chưa đủ, thậm chí có thể nói là còn hơi yếu ớt, không có sự tồn tại của thần niệm, cho nên mặc dù cảm thấy quỷ dị, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Kết quả lần này chỉ vô tình thăm dò, lại phát hiện ra hiện tượng khóc lóc là do bị khống chế.
Phải biết rằng khí vận Đại Tông Sư tử vong, toàn bộ người trong Đại Chu đều bật khóc.
Võ giả cấp bậc tông sư có thể áp chế, nhưng vẫn có cảm giác.
Thậm chí Đại Tông Sư có thể cũng bị ảnh hưởng.
Lúc trước còn không cảm thấy cái gì, nhưng bây giờ hiện tượng khóc lóc này là do bị khống chế, thì chuyện trở nên nghiêm trọng rồi.
Điều này có nghĩa là, tất cả mọi người trong Đại Chu đều bị khống chế.
Có lẽ chỉ có hắn là hơi bình thường một chút.
Lần trước khí vận Đại Tông Sư chết, hắn không hề có cảm giác gì
Nghĩ tới chuyện này, nội tâm Vương Thăng cũng có phần thả lỏng, ít nhất hắn không bị ảnh hưởng.
“Nếu là như vậy, quả nhiên khí vận Đại Tông Sư và ‘Thiên Phụ’ có liên hệ gì đó?”
Mặc dù thủ đoạn khống chế tinh thần của Thiên Giáo có gì đó khác với loại khống chế tinh thần này, nhưng vẫn có chỗ tương tự.
Không biết chừng còn xuất phát từ cùng một nơi.
Lần này ra đây, Vương Thăng cảm thấy bản thân đã phát hiện ra thứ rất kinh khủng, bí mật ẩn giấu đằng sau nó, cho dù là hắn cũng cảm thấy cực kỳ khủng bố.
Thậm chí vừa nghĩ đến chuyện này, ký ức về lão tú tài của một vài người bị xóa đi không phải là không có lý do.
Nếu đã có thể khống chế hiện tượng bật khóc, thì xóa đi một vài ký ức cũng không tính là gì.
“Rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì, lại bị xóa đi sự tồn tại, nếu không phải là ta, qua thêm một khoảng thời gian nữa, có lẽ lão tú tài thực sự sẽ bị tất cả mọi người quên đi.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo