“Xin lỗi, ghi chép lại những câu này đã là cực hạn, có một số việc không phải là không muốn nói, mà là không thể nói, nói ra cũng bị thứ kia xóa bỏ, chưa biết chừng sự tồn tại của ta cũng sẽ bị xóa đi.”
“Để thứ như vậy ở hoàng thành quả thực là hành động bất đắc dĩ, ra khỏi hoàng cung chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
…
“Trở lại chuyện chính, ý trong câu nói này rất dễ hiểu, nhưng muốn tìm kiếm chân tướng, còn cần cố gắng rất lớn, nhưng những lời này nhất định phải nhớ ký, đây là mấu chốt để phá cục.”
…
“Khí vận Đại Tông Sư không phải là con đường sai lầm, nhưng xảy ra vấn đề, quá gấp gáp, nếu như không giải quyết được vấn đề, mọi người đều sẽ gặp phải tai ương.”
“Ngoài ra, con đường tu luyện tinh thần có thể giải quyết được vấn đề, nhưng phải tránh việc tiến lên tuần tự, nhất định phải bước lên cấp bậc cao trong thời gian thật ngắn, nếu không, rất có thể sẽ xuất hiện vấn đề lớn.”
…
“Thứ ẩn nấp trong bóng tối cực kỳ hùng mạnh, nếu như thực lực không đủ, tuyệt đối đừng đi tìm, tuy thứ kia sẽ không manh động, nhưng nhất định phải chú ý… Vốn định giữ lại truyền thừa của ta, nhưng hiện giờ xem ra không thể ghi chép lại.”
…
Lời cảnh báo cuối cùng “người là thứ không hoàn chỉnh”, cho dù ngươi cho rằng bản thân không có vấn đề thì chắc chắn cũng phải tự xem xét bản thân, thứ kia giỏi nhất chính là ngầm thay đổi.”
“Cuộc đời này của ta không hối hận, vượt lên nghịch cảnh, tính toán một đời, nhưng lại sai ở bản thân, hậu họa khôn cùng!”
Dù sao cũng chỉ có một tờ giấy, cho nên không thể ghi chép được quá nhiều thứ, nhưng lượng tin tức rất đầy đủ, đây là lượng tin tức nhiều nhất trong số những thứ mà Vương Thăng từng điều tra được.
Thông tin mấu chốt nhất đương nhiên chính là câu nói mở đầu “con người là thứ không lành lặn, tất cả mọi người đều không hoàn chỉnh” kia.
Câu này rất thú vị!
Thứ không lành lặn thường để nói về con người không đầy đủ tứ chi, nhưng câu này lại có một tiền đề, đó chính là “mọi người”.
Cho nên khả năng tứ chi không trọn vẹn này trực tiếp bị loại trừ, trên cơ bản không thể nào là đáp án này.
Bởi vậy thứ không trọn vẹn chỉ có thể là thứ khác.
Mà thứ có khả năng nhất chính là phương diện “tinh thần”, nhưng nội dung trong tờ giấy lại nói tu luyện theo con đường tinh thần là phương thức phá cục, nếu như tinh thần của con người không lành lặn, vậy tại sao lại có phương pháp phá cục?
Đáp án vấn đề sẽ mang đến những vấn đề mới, hiển nhiên, hiện tại Vương Thăng đang phải đối mặt với chúng.
Con người không hoàn chỉnh, rốt cuộc không hoàn chỉnh ở chỗ nào, rốt cuộc lão tú tài phát hiện ra điều gì.
Có điều có thể xác nhận được một điểm, lão tú tài Chu Đồng Văn không phải người bình thường, ông ấy cũng là người tu luyện, đồng thời phương pháp tu luyện không hề đơn giản, dường như có thể giải quyết được tai họa ngầm.
Đáng tiếc là cũng giống như chân tướng, phương pháp tu luyện của Chu Đồng Văn có lẽ có thể phá cục, nhưng lại không thể viết ra được.
Còn có vấn đề của khí vận Đại Tông Sư.
Khí vận Đại Tông Sư dường như không khủng khiếp như trong tưởng tượng, ở một khâu nào đó đã gặp phải vấn đề rất lớn, cho nên mới trông có vẻ như không có tác dụng gì.
“Tuy giải thích được khá nhiều vấn đề, nhưng cứ cảm thấy không đơn giản như vậy.”
Vương Thăng cũng cảm thấy thứ được lão tú tài lưu lại không chỉ có chút tin tức này.
Nhưng cho dù có xem như thế nào, thử nghiệm ra làm sao, cũng không có thứ gì mới mẻ.
Hắn xem đi xem lại nội dung trên tờ giấy, muốn tìm được một vài đầu mối.
“Không đúng, câu nói sau cùng có hơi đột ngột, nếu theo lý mà nói thì phải là nhắc nhở chú ý vấn đề của bản thân, chuyện nên bớt thì phải biết tự dừng lại mới đúng, tại sao còn phải thêm câu nói sau cùng?”
Vương Thăng từng xem bút ký của lão tú tài, nên vẫn có hiểu biết về lối hành văn của ông ấy, cách ghi chép mà lão tú tài theo đuổi là chỉ ghi lại nội dung hữu dụng, từ trước tới nay chưa từng tự cảm thán.
Nhưng rõ ràng câu nói sau cùng trên tờ giấy lại vô cùng mang tính cảm thán.
Lối hành văn của một người là thứ rất khó thay đổi.
Rõ ràng câu cảm thán này cho thấy sự khác biệt rõ rệt với phong cách mọi khi.
“Cho nên câu cảm thán này có ý nghĩa gì?”
Vương Thăng không muốn bỏ qua bất kỳ đầu mối nào, dù chỉ là một chút.
Nhưng bất kể đọc những văn tự này như thế nào, cũng không có thêm thu hoạch gì cả.
Suy nghĩ hồi lâu, Vương Thăng cất tờ giấy vào, nếu trong lúc nhất thời mình không nghĩ ra, vậy thì để hỏi người khác sau vậy.
Nguyệt và Chu Hiểu cũng là đối tượng rất tốt.
Chỉ là có một vấn đề rất nghiêm trọng, hắn vừa mới phát hiện dường như tất cả mọi người đều có dấu hiệu bị khống chế tinh thần, rồi lại được biết tất cả mọi người đều là thứ không lành lặn.
Nên độ tín nhiệm của hắn đối với người khác cũng bị giảm đi rất nhiều.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo