Căn cứ vào lý luận, Vương Thăng bắt đầu chuyển hóa sức mạnh của mình từng bước một, thử sử dụng “Hô Phong Hoán Vũ”.

 

Cách chuyển hóa sức mạnh này giống như xây dựng mô hình, cần xây dựng dần dần, sau đó mới sử dụng theo từng bước, đây cũng là một trong những nguyên lý của Hóa Hỏa Châu.

 

Thật ra Vương Thăng gần như đã xây dựng hoàn thiện mô hình, công việc bây giờ chỉ là dung nhập loại mô hình này vào Hô Phong Hoán Vũ.

 

Trong “Thương Tiễn Luận” có một lý luận như thế này, xây dựng một kỹ năng tương tự, sau đó mới dung hợp hai kỹ năng tương tự lại với nhau, hình thành lên một võ kỹ mới, một vài bí tịch đời sau hoặc ít hoặc nhiều đều nhắc đến lý luận này.

 

Chuyện bây giờ hắn phải làm chính là xây dựng “mô hình” thi triển “Hô Phong Hoán Vũ”, sau đó dung hợp loại mô hình này với sức mạnh chuyển hóa.

 

 

Chỉ cần có thể dung hợp thành công, có nghĩa là “Hô Phong Hoán Vũ” đã được thực hiện khá hoàn chỉnh, không có nhiều hạn chế nữa.

 

Đương nhiên, tuy xây dựng loại “mô hình” này không hề đơn giản, nhưng cũng không phải là chuyện mà người đã có kinh nghiệm, thậm chí có thời gian dài nghiên cứu “Hô Phong Hoán Vũ” như Vương Thăng không thể làm được.

 

Thời gian cứ thế trôi qua ba ngày.

 

Mô hình do Vương Thăng xây dựng từ từ được hoàn thành, đồng thời thế cục bên ngoài trên cơ bản mỗi ngày một kiểu.

 

Không bao lâu sau khi các thế lực cấp bá chủ ra lệnh truyền xuống, sức mạnh của quân khởi nghĩa đã được tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể nói là bành trướng.

 

Có thực lực này, tất nhiên quân khởi nghĩa không cần tiếp tục tu chỉnh đội ngũ nữa, cứ thế ào ào tiến công về phía đế đô.

 

Mặc dù suốt dọc đường có những người trung quân ái quốc chống cự, nhưng gần như sự chống cự này không chịu nổi một đòn trước xu thế chung này, thời gian ba ngày, quân khởi nghĩa đã tiến lên được một quãng rất dài rồi.

 

Sau khi nhìn rõ tình hình này, thế tiến công về sau càng lúc càng nhanh hơn.

 

Qua thêm ba ngày, quân khởi nghĩa đã đánh thẳng tới bên dưới đế đô, lần trước khi đánh đến nơi này còn là tông sư của Văn Cung dẫn dắt.

 

Nhưng lần đó Văn Cung bị con bài chưa lật của hoàng thất đánh cho tan tác, đến giờ còn chưa từng lộ diện, không thì cũng là một thế lực cấp bá chủ.

 

Lần này thì khác, gần như tất cả mọi người đều biết, đế đô đã không còn bao nhiêu sức mạnh chống cự, không thể xảy ra chuyện đó nữa.

 

Chỉ cần đi vào đế đô, là có thể tiêu diệt hoàng triều năm trăm năm này, thu hoạch được căn cơ phong phú ngút trời kia.

 

 

Đại quân áp sát, dường như chẳng mấy chốc nữa sẽ kết thúc, nhưng không ai ngờ được, quân khởi nghĩa lại phải hứng chịu một sự chống cự rất ác liệt…

 

Trước khi quân khởi nghĩa đánh đổ hoàng triều đế đô, mọi việc đều thuận lợi, thế như chẻ tre, chỉ sáu ngày đã đi tới bên ngoài đế đô, thậm chí trong đó còn tính cả thời gian hành quân.

 

Gần như tất cả quân khởi nghĩa đều cho rằng, tấn công đế đô cũng sẽ thuận lợi vô cùng.

 

Nhưng bọn họ không sao ngờ được, quân khởi nghĩa đã gặp phải sự chống cự vô cùng ác liệt ở đế đô.

 

Quân phòng thủ đế đô gần như dùng thủ đoạn lấy mạng đổi mạng để đối đầu với bọn họ.

 

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hoàng thất Đại Chu thì thôi, làm sao quân sĩ bình thường khác cũng như vậy, ngăn cản thì có ích lợi gì sao?”

 

Thủ lĩnh của các đội quân khởi nghĩa tiến hành liên kết đồng minh.

 

Tấn công thời gian dài không được, tất cả mọi người tụ tập lại với nhau, nghĩ cách công phá đế đô.

 

Nghe thấy câu này, có mấy người thủ lĩnh lộ ra biểu cảm giễu cợt.

 

Chuyện gì xảy ra, đương nhiên là có một số quân khởi nghĩa làm chuyện tốt bị người của hoàng tộc lợi dụng.

 

Quân khởi nghĩa, đi lên từ nghĩa, nhưng dưới sự cố tình thúc đẩy của thế lực cấp bá chủ, nghĩa sĩ vừa thật sự mạnh mẽ vừa có nội tâm kiên định đã chết ngay từ khi bắt đầu chiến tranh rồi.

 

Thủ lĩnh hiện giờ, hoặc là nhân thủ do thế lực cấp bá chủ sắp xếp, hoặc chính là những người có dã tâm, mang đầy lòng tham.

 

Hoàng triều bị hủy diệt, bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra, trong cuộc tranh đoạt bảo châu lần trước đã xuất hiện một vị cường giả hoàn toàn

 

 

không biết thân phận.

 

Thế lực cấp bá chủ sợ xuất hiện một thế lực quân khởi nghĩa chân chính, lật đổ hoàng triều, thu hoạch được gì đó, đến lúc ấy, thế lực nổi dậy ngồi ngang hàng với bọn họ thì phiền toái.

 

Thiên hạ rất lớn, nhưng không cho phép xuất hiện thêm thế lực nữa.

 

Cho nên người lãnh đạo ban đầu của quân khởi nghĩa cũng đã bị thao túng, bọn họ bóc lột tàn nhẫn, làm nhiều việc ác, không hề kém hơn đám quan viên kia.

 

Đây chỉ là một lý do, một lý do để chém chết bọn họ.

 

Thế lực cấp bá chủ không tiện tự mình ra tay lật đổ hoàng triều Đại Chu, cho nên cần quân khởi nghĩa, nhưng nếu họ muốn giết cái gọi là quân khởi nghĩa kia, lại chẳng phiền toái gì.

 

Với những chuyện mà quân khởi nghĩa đã làm, cho dù có chôn vùi bọn họ thì cũng sẽ được ủng hộ, thậm chí đến cuối cùng còn tính chiến công, nói không chừng có thể khiến cho mấy phe thế lực đạt được ưu thế trong trận tranh đoạt cuối cùng.

 

 

Chương 480 - Ép khô

 

 

Tông sư của thế lục cấp bá chủ ngụy trang thành thủ lĩnh của quân khởi nghĩa đã biết số mệnh của những đội quân khởi nghĩa khác từ lâu rồi.

 

Sau khi trợ giúp lật đổ hoàng triều Đại Chu, lại trở thành chiến công của thế lực cấp bá chủ.

 

Tranh đoạt đi, phải tranh đoạt thật dữ dội vào.

 

Dù sao số mệnh cuối cùng sẽ không thay đổi.

 

Thậm chí biểu hiện của những người này còn “tốt” hơn bọn họ tưởng tượng, vượt ngoài mong đợi, có thể nói một câu hoàn cảnh ác liệt, vô số

 

 

người hận quân khởi nghĩa thấu xương.

 

Mà quân đội của bọn họ muốn chậm một chút, đương nhiên bọn họ sẽ không làm vậy, mà tiến hành trấn an, thu được sự ủng hộ.

 

Đối với thế lực cấp bá chủ mà nói, tất cả mọi người đều có giá trị, thứ bọn họ muốn làm chính là ép khô hết những thứ giá trị này.

 

Bây giờ, chuyện thế này cũng rất tốt.

 

Về phần vị thủ lĩnh ban đầu nổi giận vì không thể tiến công được cũng không phải chuyện quan trọng gì, quân khởi nghĩa có nhiều binh lính như vậy, cho dù lấp bằng mạng đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng sẽ công phá được hoàng thành.

 

Đặc biệt là thuộc hạ của bọn họ, có không ít “nghĩa sĩ” chân chính bằng lòng trả giá, những người đó đánh trận, cũng giống như quân canh giữ hoàng thành, bằng lòng lấy mạng đổi mạng.

 

Công phá đế đô, chẳng qua là vấn đề thời gian.

 

Nhìn đám thủ lĩnh đang cãi vã, bọn họ đều núp trong bóng tối, chứng kiến sự việc phát triển, thỉnh thoảng châm lửa, khích bác.

 

Cuối cùng một số thủ lĩnh quả thực đã bị khiêu khích.

 

Tiện dân đáng chết, chờ công phá đế đô, cho bọn chúng biết tay!”

 

Đây chính là hiệu quả mà thế lực cấp bá chủ muốn.

 

Bọn họ càng làm chuyện khiến cho trời nổi giận, người oán than, cuối cùng tiêu diệt bọn họ, thứ thu hoạch được càng lớn.

 

Thời thế đã thay đổi, sau khi tiêu diệt Đại Chu triệt để, loại thế lực này đều là “bảo bối”.

 

Mười mấy đội quân khởi nghĩa cũng không thể thương lượng ra được một phương pháp nào tốt.

 

 

Quả thật đế đô bây giờ khó công phá, trừ khi có Đại Tông Sư đến.

 

Võ giả có thể đạt tới Đại Tông Sư thì lại không một ai đơn giản, cho dù biết không bị lực lượng sót lại của Đại Chu đánh trả, cũng sẽ không lộ mặt.

 

Cuối cùng, kết quả của cuộc thương nghị rất đơn giản, tiến công bằng sức mạnh!

 

Vô số người tấn công về phía đế đô.

 

Có người cổ vũ trước trận chiến, không che giấu chút nào.

 

“Giết, thủ lĩnh có lệnh, công phá đế đô, có thể tùy ý hành động trong ba ngày!”

 

“Ồ!”

 

Có thể tùy ý hành động trong ba ngày, là sự cám dỗ khó kháng cự trong lòng nhiều người.

 

Đây chính là đế đô từng cao không thể với tới đó!

 

Đại đa số quân khởi nghĩa ban đầu đều nghĩ như thế, nhưng khá nhiều binh lính của quân khởi nghĩa đến sau, sau khi biết được chuyện này đều nhíu mày.

 

“Bọn họ có còn là quân khởi nghĩa không, chẳng khác nào thổ phỉ!”

 

“Nhiều ngày như vậy rồi mà ngươi còn chưa rõ sao, bọn họ có tốc độ hành quân nhanh hơn chúng ta, thảm cảnh ở những thành trì kia, chắc chắn là công lao của bọn họ.”

 

“Tại sao còn hợp tác với bọn họ? !” Có người không hiểu lắm.

 

“Thủ lĩnh nói là hoàng thất rất mạnh, nếu như không hợp tác, không tài nào công phá được, cho nên phải hợp tác.” Đây là lời giải thích của một võ giả với mọi người.

 

Các quân sĩ khác cũng biết người này thạo tin tức, cho nên mới hỏi hắn ta.

 

 

“Hợp tác với những người đó thật đáng ghét, thật muốn giết đám súc sinh kia.”

 

“Ăn nói cẩn thận!” Võ giả dùng tay làm động tác im miệng: “Không thể tùy tiện nói ra mấy lời như thế.”

 

Nhưng sau khi nói xong câu này, hắn ta bảo tất cả mọi người tụ tập lại, sau đó nói thật khẽ: “Tin tức tiếp theo tuyệt đối không được nói ra.”

 

Những người khác thấy hắn ta nghiêm túc như vậy, cũng gật đầu một cái.

 

Võ giả thấy thế mới lên tiếng: “Lúc trước giao đồ cho thủ lĩnh, trong lúc vô tình ta đã nghe thấy thủ lĩnh nói sớm muộn cũng ra tay với đám súc sinh kia, tất cả cứ an tâm đi, danh dự của quân khởi nghĩa cũng sẽ không bị những kẻ đó làm ô nhục.”

 

“Có thật không?” Có người từng nhìn thấy sự tàn bạo của các đội quân khởi nghĩa khác, nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ.

 

“Suỵt, nói nhỏ một chút, chắc chắn sẽ không sai, tóm lại là đừng để lộ ra ngoài, nhỡ đâu nói ra sẽ gặp phiền phức!”

 

“Dĩ nhiên, chúng ta là ai chứ!”

 

Cuối cùng những người này đều rời đi, võ giả nhìn người rời khỏi, nụ cười biến mất, khôi phục vẻ lạnh lùng.

 

“Không hổ là tiện dân, lời nói đầy lỗ hổng như vậy mà cũng tin.”

 

Nói là giữ bí mật, nhưng tin tức này vẫn bị lan truyền ra ngoài rất nhanh.

 

“Đại ca, công phá đế đô xong, chúng ta hẳn là có thể về nhà sống tốt rồi phải không!”

 

Người bên cạnh vỗ đầu hắn ta một cái: “Tiểu Nhị, đệ ngu à, công phá đế đô, còn phải làm lại từ đầu, lúc đó mới có thể sống những ngày tháng yên ổn, chỉ là không biết thủ lĩnh của chúng ta có thể làm hoàng đến hay không”

 

“Ha ha, đệ đây vẫn không biết nhiều bằng đại ca!”

 

 

“Biết vậy thì học một chút, đi theo đại ca, sau này cơm no áo ấm không thành vấn đề.”

 

 

0.96771 sec| 2476.711 kb