Nhưng cũng không phải Vương Thăng không có biện pháp, chẳng mấy chốc hắn đã đến trước một dinh phủ, trên tấm bảng của dinh phủ có viết hai chữ “Võ Phủ”.

 

Đây chính là căn cơ ở đế đô của Võ Nguyên Thành, cho dù hắn ta sắp rời khỏi nơi này nhưng cũng đã sắp xếp người có thể tin cậy trông chừng.

 

Vương Thăng lập tức xuống xe gõ cửa.

 

Không bao lâu, Vương Thăng nghe thấy những tiếng bước chân nối tiếp nhau, nhưng không mở cửa ngay.

 

 

“Ai đó?”

 

“Võ đức dồi dào!” Vương Thăng không nhiều lời, lập tức nói ra ám hiệu.

 

Lần trước sau khi đi gặp Võ Nguyên Thành, Võ Nguyên Thành biết sớm muộn gì Vương Thăng cũng sẽ đến đế đô, cho nên đã nói ám hiệu của mình ra, nói rằng nếu không có nơi ở ổn thỏa thì có thể đến đây.

 

Đúng như dự đoán, sau khi nói ám hiệu, nhanh chóng có người mở cửa ra.

 

Người mở cửa không phải là một lão đầu gì cả, mà là một người trung niên, đoán chừng khoảng bốn mươi tuổi, là võ giả cấp tám cấp chín.

 

“Xin hỏi ngươi là?”

 

Ta là bằng hữu của Võ tiên sinh, hắn nói ta tới đế đô có thể ở đây mấy ngày, còn nữa, đây là tín vật.”

 

Vương Thăng lại đưa một tín vật ra, đây là gia huy gia tộc của Võ Nguyên Thành, là thứ được đặc chế.

 

Có ám hiệu cộng thêm tín vật, lúc này người trung niên mới hoàn toàn mở cửa ra.

 

“Mời vào, ta tên là Tôn Tinh, ngài gọi ta Tôn quản gia là được!”

 

Vương Thăng cũng không khách sáo, lập tức giúp đám người Lưu Kiến An xuống xe, cùng nhau vào Võ phủ.

 

Tôn Tinh có hơi bất ngờ, không phải vì nhiều người, Võ phủ cũng không nhỏ, số người có nhiều gấp đôi cũng vẫn có thể ở thoải mái.

 

Hắn ta biết người này cầm tín vật của chủ gia tới đây, thì chắc chắn là đến từ nơi rất xa, vậy mà vẫn mang theo nhiều hài tử như vậy.

 

Nếu không phải là người có tấm lòng bao dung thì cũng là người có thực lực mạnh.

 

 

Hiển nhiên, hắn ta không chắc chắn người này là người có tấm lòng bao dung hay không, nhưng chắc chắn đây là một cường giả.

 

Tôn Tinh càng tôn kính.

 

Vương Thăng cũng mượn cơ hội hỏi mấy vấn đề.

 

Võ Nguyên Thành là ân nhân cứu mạng của Tôn Tinh, đã làm việc cho Võ gia rất lâu, rất được Võ Nguyên Thành tín nhiệm, cuối cùng tự nguyện lưu lại trông chừng dinh phủ.

 

Trước khi ta tới, Võ tiên sinh nói cho ta biết, ngươi có thể lập tức rời khỏi đây, đế đô không giữ được nữa, Võ phủ lớn như vậy, một khi để quân khởi nghĩa tấn công vào đế đô, sẽ không bỏ qua Võ gia.”

 

“Nhưng mà…” Tôn Tinh ngập ngừng nói.

 

Vương Thăng thấy thế, tiếp tục nói: “Võ tiên sinh nói nếu ngươi không đi, thì cứ nói đây là mệnh lệnh.”

 

Tôn Tinh không từ chối nữa.

 

Lúc này đúng là cần phải đi, nhưng không phải là ngay bây giờ.

 

“Ngài tới rồi, có thế nào thì ta cũng không thể đi ngay bây giờ.”

 

Khách của ân nhân tới, nói thế nào thì hắn ta cũng phải chiêu đãi cho tốt rồi tính tiếp, hơn nữa hắn ta có cách để rời đi, sức mạnh cũng không kém, cho nên cũng không thật sự quá gấp gáp.

 

Vương Thăng nhìn người này có tính tình rộng rãi, bèn hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

 

Ta sẽ đi tìm chủ gia, trước khi đi chủ gia đã nói vị trí cho ta.”

 

Tôn Tinh cũng là người đã thành gia thất, hắn ta không phải nô bộc bán thân vào Võ gia, cũng hiểu biết rất nhiều về Võ gia, biết Võ gia đáng tin, nên nhờ Võ Nguyên Thành chiếu cố người nhà mình.

 

 

Tất nhiên Võ Nguyên Thành đồng ý.

 

Cho nên Tôn Tinh muốn đi tìm người nhà của mình.

 

“Đã như vậy, đến lúc đó ngươi đi cùng ta, có thể chiếu cố lẫn nhau, biết đánh xe không?”

 

“Biết!”

 

Chuyện này cứ thế được quyết định, đến lúc đó Tôn Tinh sẽ cùng Vương Thăng rời khỏi đây, đi tìm Võ gia.

 

Vương Thăng cũng cho người vào ở.

 

Nghỉ ngơi một ngày, đến buổi tối, hắn gọi đám người Lưu Kiến An tới.

 

“Các ngươi ở nơi này, không được đi ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài một khoảng thời gian.”

 

Đế đô chính là mục tiêu cuối cùng của hắn, chuyện làm xong thì có thể quay về.

 

“Vâng!”

 

Đám người Lưu Kiến An vẫn luôn nghe lời.

 

“Đành nhờ ngươi chăm sóc bọn chúng một chút.” Vương Thăng nhìn về phía Tôn Tinh.

 

“Xin ngài yên tâm.”

 

Vương Thăng gật đầu một cái, không nói gì nhiều, để lại một thanh Phi Kiếm trong bóng tối, sau đó lập tức rời khỏi.

 

Đầu tiên là xử lý thi thể của tiểu hoàng chủ.

 

Dựa theo lời của Quan Tinh Cốc chủ, tiểu hoàng chủ yêu cầu rằng không được chôn thẳng vào hoàng lăng, mà phải chôn ở bên cạnh mẹ cậu ta.

 

 

Nhưng Vương Thăng thấy hơi quái lạ, hắn cũng từng nghe được một số tin tức về mẹ tiểu hoàng chủ, đây chính là hoàng hậu, nhưng lại không chôn chung với hoàng chủ hay sao?

 

Dĩ nhiên, hắn cũng không định băn khoăn nhiều về chuyện này, nên đi thẳng phía chỗ của Quan Tinh Cốc chủ, là một ngọn núi lớn ở phía Nam đế đô.

 

Dù sao thì Thái Nhạc quá xa, chỉ khi nào thật sự có chuyện rất lớn mới đi, ngọn núi này mới là nơi thường được dùng để tế trời giỗ tổ.

 

Mẹ của tiểu hoàng chủ chỉ được chôn ở đỉnh núi cao nhất, không bao lâu, Vương Thăng tới mục tiêu.

 

Quả nhiên nơi đây có một ngôi mộ, trông có vẻ như chưa chôn được mấy năm.

 

 

1.54447 sec| 2432.75 kb