Hai người nói chuyện một hồi, lại hàn huyên tới lời đồn đãi trong quân đội.
“Đại ca, huynh nói xem, những người này chắc cũng có xuất thân giống như chúng ta phải không? Làm sao chớp mắt đã trở thành thế kia, có khi còn ác hơn cả huyện lệnh ở huyện chúng ta.”
Dĩ nhiên đại ca cũng không biết tại sao, cuối cùng hắn ta chỉ có thể nói: “Ai biết được, nhưng đám người đó đều là súc sinh, lúc chúng ta ra đầu quân đã nói, nhất định phải giết sạch đám súc sinh này, nhất định có thể làm được.”
“Đại ca, đệ tin tưởng huynh!”
Cho tới bây giờ tiểu nhị vẫn luôn tin tưởng đại ca của mình.
Trận chiến lại bắt đầu, tiểu nhị và đại ca cùng nhau lên chiến trường.
Cuối cùng chỉ có tiểu nhị trở về, đại ca vì cứu hắn ta mà ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Tiểu nhị trở nên trầm lặng, chỉ nhớ lời đại ca, giết sạch đám súc sinh kia mới có thể có cuộc sống tốt.
Chiến tranh vẫn còn tiếp tục, không bao lâu số người chết của đôi bên đã vượt hơn trăm ngàn người.
Nhưng lần này không giống như trước, không một võ giả cấp tông sư nào chết cả, bọn họ cũng không ra chiến trường.
Đánh đến đây rồi, sắp được hưởng thụ thành quả rồi, không ai muốn cứ thế chết đi.
Mà trong hoàng thành, bảy tám vị tông sư vây quanh bên người tộc lão.
Đây là căn cơ sau cùng của hoàng thất.
“Tộc lão, không một tông sư nào trong quân khởi nghĩa tấn công.”
“Hừ, ta biết rất rõ bọn chúng đang tính toán điều gì, chuẩn bị, tất cả chúng ta lên tường thành, kéo người chịu tội thay.”
“Rõ, tộc lão!”
Là thành viên cuối cùng của hoàng thất, không có bất cứ vị tông sư nào chạy trốn, hoàng chủ cũng ở trong hoàng cung.
Những người đi đều là tiểu bối.
Cuối cùng tộc lão cũng không ác độc như Chu Thiên Nguyên và khí vận Đại Tông Sư, để cho tiểu bối gánh vác trách nhiệm.
Cho nên toàn bộ thế hệ trước đều ở lại, tử chiến.
Đồng thời họ lan truyền những chuyện tàn bạo của quân khởi nghĩa về hoàng thành, để cho quân đội, dân chúng trong hoàng thành tự phát động chống trả.
Phải giận dữ cực điểm mới có thể chống giữ lâu như vậy.
Nhưng tộc lão biết, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Tháng 9, năm 539 lịch Đại Chu.
Quân khởi nghĩa tập hợp năm mươi vạn quân tấn công đế đô, binh lính như châu chấu, thi thể chất chồng làm mặt đất cao thêm một tầng.
Hoàng thất điều động chín tông sư, chống cự sự tấn công của quân khởi nghĩa.
Nhưng cuối cùng tông sư không phải Đại Tông Sư, đối mặt với chiến thuật biển người, vẫn phải nuốt hận.
Hai ngày sau, tông sư cuối cùng ở lại đế đô Đại Chu cũng ngã xuống.
Hoàng chủ đi tới tường thành, dẫn người kháng cự, lại chống chọi thêm một thời gian ngắn nữa.
Nhưng cuối cùng đại thế của Đại Chu cũng mất, có thần tiễn thủ phát hiện hoàng chủ Đại Chu ở trên tường thành, bèn dùng một mỗi tên bắn chết hắn.
“Giết, hoàng chủ Đại Chu chết rồi!”
“Tiền tài, mỹ nhân, rượu ngon đang ở trước mắt, ai vào thành trước thì người đó có trước!”
Hoàng chủ vừa chết mất, lớp phòng thủ của tường thành tan rã trong nháy mắt.
Hạ tuần tháng 9, năm 539 lịch Đại Chu, hoàng thành bị công phá, vô số quân khởi nghĩa tràn vào hoàng thành đế đô.
“Thủ lĩnh có lệnh, có thể tùy ý hành động trong ba ngày!”
Thủ lĩnh của quân khởi nghĩa lập tức hạ lệnh, cho thuộc hạ của mình điên cuồng cướp bóc bên trong ở hoàng thành.
Cùng lúc đó, một đám người núp trong bóng tối tiến đến trước hoàng cung.
Rất nhiều người đều biết, hoàng cung mới thật sự là nơi có thể đạt được chiến lợi phẩm lớn nhất.
Mạc Dương chính là một người trong số đó, hắn thấy được sự tùy ý làm bậy của quân khởi nghĩa, muốn ra tay, nhưng bị Tinh kéo lại.
“Huyền Dương Công, bí tịch võ đạo mới là thứ quan trọng nhất, đó là căn cơ sau này của chúng ta.”
“Nhưng những người đó…” Mạc Dương có hơi do dự.
“Huyền Dương Công, bây giờ ngài không cứu được những người này, chỉ khi thật sự xây dựng lại từ đầu, mới có thể hoàn toàn giải quyết.”
Mạc Dương thấy một quân sĩ xông vào nhà dân chúng, không bao lâu, bên trong lập tức có hơi thở của hai sinh mạng biến mất.
Loại chuyện này phát sinh khắp thành, hắn biết điều Tinh nói là sự thật.
Cuối cùng hắn gật đầu một cái, mắt không thấy tâm không phiền.
“Đến hoàng cung đi!”
Người có kiến thức, thì lập tức đi về nơi cất giữ bí tịch võ đạo, mà có người lại lập tức đi đến hậu cung.
Bên ngoài hoàng cung, đương nhiên là “thiên đường” của quan quân cấp thấp và cả binh lính bình thường, quan quân đi vào trong thành, binh lính ở bên ngoài thành, “phân chia theo cấp bậc”.
Mà tất nhiên Võ phủ - nơi được xem là một trong những phủ đệ có căn cơ lớn nhất trong thành cũng bị người ta nhìn chằm chằm…
Những người có thể nhắm tới nội thành toàn là quan quân hạng trung của quân khởi nghĩa, phủ đệ càng lớn, cấp bậc của quân quan để mắt tới lại càng cao.
Võ phủ là phủ đệ của Binh bộ thượng thư, đương nhiên là một trong những phủ đệ đứng đầu trong hoàng thành.
Vì vậy nó đã bị một quan quân hạng trung trong quân khởi nghĩa nhìn trúng, người này là một võ giả cấp tám, có thể nói ngoại trừ một số rất ít người, hắn ta được coi là người có cấp bậc đứng đầu trong quân khởi nghĩa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo