Độ phức tạp của chuyện này vượt quá sức tưởng tượng của Vương Thăng, thậm chí rất có thể còn ảnh hưởng đến hắn, hay nói chính xác hơn là ảnh hướng đến nguyên thân.
Cho nên chuyện điều tra chắc chắn vẫn cần phải tiến hành.
Dường như hắn đã đột phá cực hạn, nhưng cũng giống như con đường mới của Chu Hiểu, hắn không biết liệu nó có hậu quả gì không.
“Cuối cùng vẫn là thiếu sự từng trải, thời gian tu luyện cũng ngắn nên dễ dàng dao động.”
Thứ tra được lần này khiến người ta hơi khiếp sợ, dù cho hắn có tu vi vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng không thể không tự nghi ngờ về mình.
Xuôi gió xuôi nước, đạo tâm không kiên định.
“Phù… tu vi vẫn không tới nơi tới chốn mà!”
Loại chuyện này vẫn cần có trải nghiệm, nên khó có thể thay đổi trong thời gian ngắn.
Dĩ nhiên…
“Nếu thật sự không được, vậy thì dùng lực phá nó đi thôi.”
Một địch mười, nếu sức mạnh đủ lớn, cứ thế dùng uy thế khủng khiếp nghiền ép là xong.
Trong binh pháp, không chiến mà khuất phục người khác mới là thượng sách nhà binh.
Thực lực đủ cường đại mới có thể hiện thực hóa thượng sách này, thứ Vương Thăng mong muốn chính là điều đó.
Vấn đề đạo tâm không kiên định vẫn là do sức mạnh chưa đủ, nếu như sức mạnh đủ, vậy thì cứ bắt được cái gọi là “Thiên Phụ” kia, vấn đề của tất cả mọi sẽ không còn là vấn đề nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tâm trạng đang hơi hỗn loạn của Vương Thăng bình tĩnh lại .
“Trước tiên cứ xử lý chuyện của tiểu hoàng chủ đã!”
Lần này tới Thái Nhạc chủ yếu để xử lý chuyện này, trên thực tế trao đổi với Chu Hiểu chỉ là chuyện ngoài dự liệu mà thôi.
Sau khi dặn dò đám người Lưu Kiến An mấy câu, Vương Thăng lập tức một thân một mình lên đường, đến nơi cao nhất trên ngọn núi Thái Nhạc, cũng là nơi hoàng tộc đã từng dùng để tế trời.
Sau khi đến, Vương Thăng mới biết tại sao rất nhiều người suy đoán Quan Tinh Cốc chủ đã đột phá sức mạnh Đại Tông Sư.
Không chỉ là bởi vì chuyện của ngọc giản, mà còn có tàn cục của chiến trường.
Chắc hẳn bây giờ nên gọi ngọn núi cao nhất Thái Nhạc là ngọn núi đã từng cao nhất, đỉnh núi cao để tế trời gần như đã bị đánh sập một nửa, thậm chí chung quanh cũng gần như đã bị phá hủy sạch sẽ không còn gì cả.
Sức sống trong khu vực này gần như đã bị hủy diệt toàn bộ.
Gần như trong vòng mấy mươi dặm đã không còn sót lại bất cứ thứ gì, toàn bộ chỉ còn là đá vụn bùn đất và tàn tích của cây cối đã khô mục từ lâu.
Quan trọng nhất là, sự đổ nát tan hoang này không khuếch tán đến phạm vi này, mà giống như bị vây trong phạm vi đó.
Dường như có người đã hạn chế phạm vi giao chiến, không để cho chúng lan rộng, chuyện này đúng là quá kinh người.
Chắc chắn Đại Tông Sư không thể làm được chuyện này.
“Khó trách được!”
Vương Thăng than thở mấy câu, sau đó thăm dò thử.
“Quả nhiên không có manh mối nào còn sót lại, mấy năm trôi qua, không còn thứ gì ở lại chỗ này nữa.”
Ngay từ đầu hắn cũng biết, có lẽ nơi này sẽ không còn sót lại bất cứ manh mối gì mang tính chủ chốt, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Nhưng kết quả vẫn giống như dự liệu.
Không có gì cả!
Vì vậy Vương Thăng cũng không lãng phí thời gian nữa, căn cứ vào manh mối trong ngọc giản của Quan Tinh Cốc chủ, đi tìm hài cốt của tiểu hoàng chủ.
Hoặc là sợ hài cốt bị phá hủy, Quan Tinh Cốc chủ đã cố tình làm ngụy trang nhất định.
Vương Thăng phải dùng đến thần niệm mới tìm được vị trí cụ thể.
Sau đó hắn tìm thấy một cỗ quan tài.
Quan tài rất đơn sơ, dường như được làm rất vội vàng, không cần suy nghĩ, chắc chắn là hành động sau cùng của Quan Tinh Cốc chủ, tốt xấu gì cũng đã đưa tiểu hoàng chủ xuống đất, không để phơi thây hoang dã.
Không chỉ có như vậy, dường như Quan Tinh Cốc chủ còn để lại một văn bia.
“Đại Chu thứ…”
Tiểu hoàng chủ tám tuổi, thời khắc sáng nhất trong cuộc đời chính là khi trợ giúp Quan Tinh Cốc chủ, đáng tiếc là, tuy chuyện tiểu hoàng chủ làm lúc đó đã hả giận, nhưng viết lên bia văn lại có chút không thích hợp.
Cho nên Quan Tinh Cốc chủ chỉ có thể nghĩ cách mỹ hóa một chút.
Danh tiếng quan trọng nhất chính là lấy thân đền nợ nước, trở thành hoàng chủ cuối cùng của hoàng triều Đại Chu, không làm cho Đại Chu mất thể diện.
“Thì ra ở trong mắt Quan Tinh Cốc chủ, Đại Chu đã diệt vong sao?”
Phải biết, mặc dù Đại Chu kéo dài hơi tàn, nhưng vẫn có hoàng chủ mới kia mà!
Nhưng không biết Quan Tinh Cốc chủ đã phán đoán gì được về thời kỳ mới, nhưng loại cường giả tinh thông thuật Thôi Toán như thế này chắc chắn sẽ không nói bậy bạ.
“Thôi bỏ đi, dù sao cũng không phải là chuyện liên quan đến ta.”
Lần này hắn tới đây, cũng chỉ để di dời mộ phần của tiểu hoàng chủ, chứ không phải để điều tra chuyện gì cả.
Hắn còn cố ý học “kỹ thuật” dời mộ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo