Mười hai mười ba tuổi quả thực còn rất nhỏ, nhưng đối với một võ giả mà nói, đã đủ để tiếp xúc với những chuyện này rồi.
Cũng giống như ba đại gia tộc, theo sự hiểu biết của Vương Thăng, những võ giả mà họ nuôi dưỡng, thậm chí ở tuổi của Lưu Kiến An đã chiến đấu với các tử tù, tự mình tìm hiểu về tính mạng của con người.
Phương pháp giáo dục của hắn đã được coi là ôn hòa rồi.
Để bọn chúng tự suy nghĩ, hắn bảo Đại Bạch tiếp tục cuộc hành trình của mình.
“Đại Bạch, đi thôi!”
…
Có hai con đường để ra khỏi Thục Châu. Một là đi đến bến tàu, men theo sông Hoàng Long, hai là vượt qua một thung lũng.
Xuôi dòng sông chính là đi về phía nam, mà đế đô nơi Vương Thăng muốn đến lại ở phía bắc, cho nên hắn cần đi xuyên qua thung lũng để lên phía bắc.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, họ đi qua vùng hoang dã.
Mười hai đứa trẻ Lưu Kiến An đã không làm Vương Thăng thất vọng, chúng đã khôi phục lại tinh thần, hiển nhiên không bị ảnh hưởng quá sâu.
Vương Thăng cũng nhân cơ hội này để giáo dục.
“Không phải ta muốn các ngươi nhất định phải cướp đồ của người khác, ta muốn nói với các ngươi rằng, lúc mình tự cho rằng đã chuẩn bị đầy đủ, thì phải nghĩ đến kẻ địch, phải chăng đối phương còn chuẩn bị đầy đủ hơn, đừng giống một tên ngu nói ra tay là ra tay!”
Thận trọng là quy tắc đầu tiên mà Vương Thăng dạy bọn chúng.
Rõ ràng, mười hai đứa trẻ đã nhìn thấy cảnh trước đây, tất cả chúng đều nhớ rất rõ, đều gật đầu theo bản năng.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của chúng, Vương Thăng biết đã đạt được hiệu quả, bèn cười nói: “Nhớ kỹ là được, đi tu luyện đi, tu vi cũng rất quan trọng.”
Thế là cả mười hai đứa trẻ cùng đi tu luyện.
Vương Thăng cũng bảo Đại Bạch tăng tốc, ở vùng hoang dã không giúp ích gì nhiều cho hắn.
Phải vào thành tiếp theo càng sớm càng tốt, để xem có thể thu hoạch được nhiều bí tịch hơn không.
Sau khoảng ba ngày, nhóm người ra khỏi núi và dần dần tiến vào biên giới Kiếm Châu.
Đồng thời trên đường cũng xuất hiện rất nhiều người, nhưng so với Thục Châu, Kiếm Châu có vẻ đổ nát hơn nhiều.
“Vương thúc, những người đó…”
Lưu Kiến An nhìn thấy những người ăn xin trên đường, mỗi người đều gầy gò và tiều tụy, cả người lảo đảo như thể họ đã không được ăn gì trong một thời gian dài.
“Thật tội nghiệp!”
Vương Thăng không nói nhiều, cũng không nói sẽ giúp đỡ.
Kể cả hiện giờ hắn có thực lực thông thiên, hắn cũng không thể cứu những người này.
Trừ khi hắn có thể tạo ra vô số lương thực từ không khí.
Nhưng cho dù hắn nắm giữ thanh tiến trình, cũng không có cách nào làm được điều đó.
Trong thời loạn lạc, hàng vạn cân thóc cũng không giải quyết được vấn đề.
Lưu Kiến An đương nhiên cũng hiểu sự thật này.
Nhưng sự đồng cảm không phải là thứ dễ dàng buông bỏ, cuối cùng Lưu Kiến An dứt khoát không nhìn nữa.
Vương Thăng vẫn luôn âm thầm tu luyện, trong khi Đại Bạch đang tiến lên theo lộ trình.
Mãi cho đến khi đến gần một huyện thành, Vương Thăng mới mở mắt ra.
Hắn cảm nhận được sát khí.
Mà cách đó không xa, có một lá cờ viết chữ “Thiên Giáo”, dưới lá cờ có người đang phát cháo.
Sát khí từ đó mà ra.
“Thú vị, chờ sẵn ở chỗ này sao?”
Lúc Vương Thăng còn ở Giang Nguyên Thành, hắn không cố tình đi hỏi về Thiên Giáo, nhưng hắn đã biết một số thông tin về giáo phái này.
Một trong những điểm quan trọng nhất là người của Thiên Giáo có thù ắt trả, trên thực tế chỉ cần họ xác nhận kẻ thù của mình, họ nhất định sẽ trả đũa.
Mấy ngày nay không có chuyện gì xảy ra, Vương Thăng vẫn luôn cho rằng bởi vì hắn đi sớm, người của Thiên Giáo cũng không nhận được tin tức, cho nên mới có thể bình an vô sự.
Nhưng bây giờ có vẻ như không phải.
Người của Thiên Giáo dường như đã để mắt đến họ, hay nên nói là “xe hổ” của họ từ lâu.
Bởi vì họ đều ở trong xe không lộ diện, nhưng vẫn bị để mắt tới, hiển nhiên “xe hổ” chính là mục tiêu của bọn hắn.
Không, phải nói rằng sau khi bị ảnh hưởng bởi bí pháp tinh thần của Vương Thăng, chiếc xe ngựa mà bọn họ nhìn thấy chính là mục tiêu.
“Mạng lưới tình báo thật lợi hại!”
Nhóm người này chờ đợi ở đây rõ ràng có mục đích, chứng tỏ hắn ra khỏi thành, thậm chí là lúc trên đường cũng đã bị điều tra ra lộ trình.
Chỉ là bởi vì hắn không đặc biệt chú ý, hơn nữa cũng không cảm nhận được địch ý, cho nên mới không phát hiện mình đã bị nhắm tới từ lâu.
Nhưng không sao, bây giờ phát hiện ra cũng chưa muộn.
Chỉ là không biết khi nào những người đó sẽ ra tay, trong bọn họ còn có một cao thủ cấp Tông Sư, hi vọng có thể cho hắn một chút ngạc nhiên.
“Tiểu thúc, thúc đang nhìn cái gì vậy?”
Thấy Vương Thăng đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Linh Vi đến gần, sau đó cậu bé nhìn thấy lá cờ của Thiên Giáo.
Mặc dù sự tình ngày đó đã được giải quyết, nhưng cậu bé nhớ người muốn ép đưa nhóm người mình chính là giáo đồ của Thiên Giáo.
“Tiểu thúc, bọn hắn chính là giáo phái ngày đó muốn bắt chúng ta đi sao?”
Sắc mặt Vương Linh Vi có chút không tốt, bất luận là ai, nếu suýt chút nữa bị cưỡng ép đưa đi đều sẽ có ấn tượng không tốt.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo