“Không sai, về sau nhìn thấy giáo phái này phải cẩn thận một chút, bọn hắn có chút môn đạo.”
Loại phương pháp thôi miên sử dụng khí huyết chi lực rất khó đề phòng.
Đặc biệt là những người trẻ tuổi, thực lực lại không được mạnh lắm như đám người Vương Linh Vi.
Còn bé, chứng tỏ “thần” vẫn còn rất yếu ớt.
“Đã rõ, tiểu thúc, nhưng vì sao người của Thiên Giáo lại xuất hiện ở đây? Chỗ nào cũng có bọn họ à?”
“Những nơi khác thì ta không biết, nhưng có thể chắc chắn một điều, những người đang ở đây là đến vì chúng ta.”
“A!”
Những đứa trẻ khác cũng nghe được lời nói của Vương Thăng, biết mình bị nhắm tới, cho nên đều có chút căng thẳng.
“Không sao, trước tiên vào thành đã.”
Vương Thăng vẫn luôn chờ đợi những người từ Thiên Giáo ra tay, nhưng những người đó không có bất kỳ động thái nào, không biết bọn họ muốn làm gì.
Nếu bọn họ không ra tay, hắn cũng sẽ không ra tay.
Hắn còn hy vọng có thể học được phương pháp thôi miên sử dụng khí huyết chi lực từ những người này.
Đó không phải là phương pháp tinh thần thuần túy, nhưng nó cũng có thể trợ giúp cho hắn.
Đối với hắn, đây là “bí thuật đỉnh cao” thực sự.
Cho dù là bí tịch võ đạo có thể khiến người ta trực tiếp thăng cấp lên Đại Tông Sư cũng chưa chắc đã so sánh được.
“Sau khi vào thành không được chạy lung tung.”
Hắn có lòng tin vào bản thân, nhưng hắn sợ rằng đám người đó sẽ sử dụng một vài thủ đoạn ngầm.
“Vâng!”
Lúc này, mười hai đứa trẻ vẫn rất nghe lời.
Đại Bạch kéo xe từ từ tiến vào thành.
Thành trì này được gọi là Thiên Sơn Thành, ý nghĩa đây là một thành trì có những dãy núi bạt ngàn nối liền nhau chạy dài đến tận trời cao, cũng là thành trì nối liền Kiếm Châu và Thục Châu.
Nhưng một thành trì quan trọng ở Kiếm Châu, còn là nơi nối liền Kiếm Châu và Thục Châu, rõ ràng đổ nát hơn rất nhiều so với Giang Nguyên
Thành ở Thục Châu, ít nhất Giang Nguyên Thành xem ra còn có vẻ phồn hoa thịnh vượng.
Ánh mắt của những người qua đường trong Thiên Sơn Thành không đến mức tràn ngập sự tuyệt vọng, nhưng cũng đã chai sạn rồi, dường như họ không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Kiến An nghĩ về con người trước đây của mình.
Trước khi đại quân của Vĩnh Niên Vương công phá Giang Nguyên Thành, vô số người gặp nguy hiểm, có người lựa chọn rời đi, có người lựa chọn ở lại cùng nhau lầm lũi sống ngày nào hay ngày đó, mà những người lựa chọn ở lại đều mang theo ánh mắt ấy.
Chai sạn, thờ ơ, vô vọng.
Sau khi cha mẹ qua đời, cậu bé cũng nghĩ như vậy, không có bất kỳ hy vọng nào cho tương lai, có thể sống được đến đâu hay đến đó.
Thực ra người trong thành và người họ gặp trên đường tới đây cũng không có gì khác nhau, đều sống biết nay không biết mai, chỉ cần xảy ra một chút ngoài ý muốn, họ sẽ trở nên giống như người ở bên ngoài.
Hơn nữa trong thành trì này, dường như không có một người trẻ tuổi nào.
Đại Bạch tiếp tục tiến về phía trước, đến khách điếm Duyệt Lai ở Thiên Sơn Thành.
Khách điếm Duyệt Lai gần như có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong Đại Chu, mặc dù nó không tự xưng là thế lực bá chủ, nhưng Vương Thăng tin rằng thế lực này nhất định rất mạnh.
Họ phát triển thương nghiệp đến mực độ cực cao, lực ảnh hưởng chắc chắn mạnh mẽ hơn tưởng tượng rất nhiều.
Sức mạnh ẩn giấu trong bóng tối phải cực kỳ hùng mạnh.
Khách điếm Duyệt Lai ở Thiên Sơn Thành không náo nhiệt như ở Giang Nguyên Thành, trên cơ bản không có người mấy ở đó.
Nhưng, khi Vương Thăng tiến vào thành, hắn đã nhìn thấy đội phát cháo của khách điếm Duyệt Lai, cách Thiên Giáo không xa.
Không nói những thứ khác, khách điếm Duyệt Lai thuần túy hơn nhiều so với Thiên Giáo.
Người của Thiên Giáo phát cháo, đồng thời dụ dỗ người gia nhập môn phái của mình, đương nhiên, dù làm vậy nhưng họ cũng có thể cứu được rất nhiều người, cho nên Vương Thăng cũng không muốn để ý tới.
Giáo đồ của Thiên Giáo có sát ý với hắn, nhưng lại chưa ra tay, hắn cũng không muốn làm kẻ ác.
Dù có động cơ không thuần khiết, nhưng nó cũng là hy vọng sống sót của rất nhiều người.
Sau khi vào khách điếm Duyệt Lai, tiểu nhị lập tức tiến tới, bởi vì chẳng có ai ở cả.
“Khách quan, các ngài cần gọi món gì?”
Vương Thăng tùy ý gọi vài món, sau đó đưa thực đơn cho đám trẻ Lưu Kiến An.
Chẳng mấy chốc, họ đã gọi món xong.
Tiểu nhị đi đưa thực đơn, khi hắn quay lại, Vương Thăng đã trực tiếp gọi hắn tới.
Không thể coi thường mạng lưới thông tin của một khách điểm, đặc biệt là khách điếm Duyệt Lai có một chuỗi khách điếm trải khắp Đại Chu.
“Tiểu nhị, ta muốn hỏi ngươi một chuyện!”
Ban đầu Vương Thăng nghĩ rằng tiểu nhị sẽ lập tức đồng ý giống như những hỏa kế ở khách điếm khác, nhưng tiểu nhị lại nói: “Khách quan, nếu muốn hỏi thông tin, cần phải trả thêm một khoản phí. Đương nhiên, ngài cứ yên tâm, tin tình báo của khách điếm Duyệt Lai chúng ta tuyệt đối trọn vẹn, sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Vương Thăng sửng sốt một chút, sau đó cười hỏi: “Tin tức thu phí như thế nào?”
“Còn tùy ngài cần hỏi cái gì. Nếu là tin tức đơn giản, đương nhiên sẽ rẻ. Nếu là bí mật gì đó, đương nhiên sẽ đắt hơn. Tất nhiên, cũng có một loại tình huống vô cùng đặc thù, chính là thông tin ngài muốn biết là thứ mà đại đa số đều biết, nhưng ngài lại không biết. Chỉ cần ngài ăn cơm ở khách điếm Duyệt Lai, sẽ tặng miễn phí cho ngài.”
Tiểu nhị vừa nói chuyện vừa tủm tỉm cười, bộ dạng như đang bàn công việc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo