“Tiểu thúc, thúc muốn bảo chúng ta xem cái gì?”
“Sự tàn khốc của giới tu luyện!” Vương Thăng nửa đùa nửa thật nói.
Hắn đại khái đoán được mục đích võ giả cấp chín, rất có thể là muốn đột phá rồi sau đó rời đi, cũng không biết cần bao lâu.
“Đáng tiếc, tình hình trước mắt có lẽ chúng ta không thể nhìn thấy rồi.”
Dựa theo kế hoạch, ngày mai hắn sẽ rời đi, sẽ không đợi võ giả đột phá.
Vương Linh Vi ban đầu có chút vui mừng vì sắp được xem trò náo nhiệt, nhưng sau khi nghe tiểu thúc nói có thể không được xem, cậu bé lập tức thất vọng, nhưng cũng không nói gì.
Ngày hôm sau, Vương Thăng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Nhưng đột nhiên hắn phát hiện ra điều gì đó.
“Đột phá rồi sao?”
Võ giả cấp chín hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, không ngờ chỉ trong một đêm đã đạt tới cảnh giới Tông Sư.
Việc này còn phải xem những thế lực trong bóng tối kia có thông minh hay không.
Nếu đủ thông minh, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu không đủ thông minh, bị lòng tham che mờ mắt, thì rất có khẽ năng sẽ gặp đại hạn.
“Xem ra chúng ta vẫn được xem náo nhiệt!”
Nói xong, Vương Thăng trực tiếp gọi Đại Bạch đi ra cổng thành, cũng là hướng của võ giả cấp chín kia.
Quả nhiên có người đi theo phía sau, nhưng so với ngày hôm qua người ít hơn rất nhiều.
Có vẻ như một số người vẫn nhìn rõ tình hình.
Vương Thăng vén tấm vải che trước xe hổ ra, nói: “Các ngươi hãy nhìn người đàn ông đó, có nhớ hắn không?”
Mười hai đứa trẻ đều nhìn thấy người đó, Vương Linh Vi dẫn đầu nói: “Nhớ, người kia không phải là ngày hôm qua thắng được vật phẩm đấu giá sao? Tiểu thúc, thúc còn nói dẫn chúng ta đi xem trò náo nhiệt của hắn!”
“Đúng vậy, người khác đang thèm muốn bí tịch võ đạo trên người hắn, nhưng ngày hôm qua hắn ta đã nghỉ ngơi một đêm ở khách điếm Duyệt Lai, nói cho ta biết, nếu ngươi là người thèm muốn bí tịch của hắn ta, hôm nay ngươi còn đuổi theo không?”
“Vương thúc, Tương tiên sinh dạy chúng ta không nên làm loại chuyện này.”
Vương Thăng nghe thấy lời nói có tam quan chân chính, không bác bỏ, chỉ nói: “Ý ta là giả sử, nếu các ngươi là người theo dõi, các ngươi còn đuổi theo không? Có thể trả lời sau khi suy nghĩ rõ ràng! “
Cả mười hai đứa trẻ đều chìm trong suy nghĩ.
Vương Thăng lại nói: “Còn có một chuyện, đó chính là đồ trên người người kia, đối với ngươi cực kỳ quan trọng, thậm chí có thể nói là không thể thiếu!”
Nói xong câu này, cuối cùng cũng có người trả lời.
“Hẳn là sẽ đuổi theo!”
Nhưng ngay sau đó có người có ý kiến khác, đó là Lưu Kiến An, cậu bé nói:
“Ta hẳn là sẽ không. Vương thúc, thúc nói người đàn ông đó ở lại khách điếm Duyệt Lai một đêm. Hắn có thể đã chuẩn bị một con bài tẩy nào đó. Bất kể là thực lực tăng lên hay là có chi viện, đều có nghĩa là rủi ro đã tăng lên, không cần phải mạo hiểm nữa. Cho dù thật sự không thể từ bỏ, cũng phải đợi đến khi đợt người thứ nhất thăm dò xong, nếu không thể thực hiện thì lập tức bỏ đi.”
Vương Thăng vẫn mỉm cười và nhìn những đứa trẻ khác.
Cuối cùng, có nhiều đứa trẻ ủng hộ Lưu Kiến An hơn, nhưng cũng có một số muốn tiếp tục theo dõi, nói rằng chúng muốn nắm bắt cơ hội, bởi vì còn trẻ, nên rất bốc đồng.
Hắn không đưa ra bình luận nào.
“Được rồi, nếu đã lựa chọn xong, vậy dùng sự thực để xem đáp án đi!”
Võ giả đã trở thành Tông Sư kia đã rời khỏi thành.
Ra khỏi thành không bao lâu, lập tức có người trực tiếp công kích.
Sau đó…
Đối mặt với võ giả cấp Tông Sư, những người đó đương nhiên không có khả năng phản kháng, đợt người đầu tiên toàn bộ đều bị giết.
“Ngươi thấy chưa? Ngày hôm qua hắn là võ giả cấp chín, hôm nay đã là võ giả cấp Tông Sư, chỉ trong một đêm có thể phát sinh biến hóa cực lớn.”
Những người nói phải ra tay đánh phủ đầu trước đều đồng loạt cúi đầu.
Vương Thăng bảo chúng xem phần tiếp theo.
Có người thử thăm dò, sau khi kiểm tra thực lực của người đó, vẫn có người ra tay.
Tông Sư bị giữ lại, lại thêm người khác tham gia vào, có lẽ bởi vì vừa đột phá, Tông Sư không ngừng bị đánh phải lui lại.
Lúc này, bên ngoài chiến trường lại có người gia nhập, mà mục tiêu công kích lại là kẻ địch của Tông Sư, hiển nhiên người này là chi viện của hắn ta.
Cuối cùng, bất kể là đợt thứ nhất hay đợt thứ hai, đều chết sạch, thân thể ngã xuống, máu chảy khắp mặt đất, không người nào dám tiến lên nữa.
Mười hai đứa trẻ đều còn nhỏ tuổi, chưa từng thấy cảnh tượng như vậy nên nhất thời không thể tiếp nhận được.
Vương Thăng không cảm thấy gì, chỉ nói: “Đã thấy chưa? Cho dù các ngươi nghĩ rằng bản thân đã nắm chắc, thì người khác còn nắm chắn hơn, chuẩn bị đầy đủ hơn. Trong tình huống chưa biết gì, cách tốt nhất là đừng có đụng vào. Bất kể làm việc gì, thông tin mới là quan trọng nhất, ngươi cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng người ta đã dám ra mặt, làm sao ngươi dám đảm bảo người khác không chuẩn bị đầy đủ?”
Sau khi Vương Thăng nói xong, hắn không nhiều lời thêm nữa, để bọn trẻ tự suy nghĩ.
Tuy rằng chúng không tham gia, nhưng những thi thể dưới đất hiển nhiên cũng đủ để chúng phải ghi nhớ.
Về phần nếu thật sự bị dọa sợ hết hồn, thậm chí là trở nên nhu nhược yếu ớt, vậy thì chứng tỏ không thích hợp đi theo con đường võ giả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo